Nam Mẫn bóp hai cái ‘quỳ dễ dàng’ đó, khóe miệng giật hai cái, cười ngài ngại.
“Giúp em cảm ơn cô ấy, nhưng, anh cả cho phép em dùng nó không?”
Cô hỏi như vậy, các anh đều ngẩng đầu, vẻ mặt mơ hồ.
Bạch Lộc Dư tỏ thái độ đầu tiên: “Dù sao anh cũng không dám dùng.
Nếu anh dám đeo đệm bảo vệ đầu gối trong lúc bị phạt quỳ, e rằng anh cả có thể cho anh quỳ một năm”.
“Hừ hừ hừ, em nghĩ quá tốt đẹp rồi đấy”.
Lý Vân nói: “Quỳ một năm mà đủ chắc? Có thể cho em quỳ một đời, quỳ đến gãy chân thì thôi”.
Bạch Lộc Dư lập tức giật mình.
Đột nhiên cảm thấy, lần này chỉ bị tịch thu siêu xe, chịu mấy trận mắng mỏ, đã là ân đức của anh cả với anh ta rồi.
Nam Mẫn rón rén nhét đệm đầu gối vào trong tay Hạ Thâm: “Vậy em không đeo thì hơn”.
Lại chọc tức anh cả, đúng là sẽ không có kết cục tốt đẹp, cô không muốn vừa đến nước Y, đã bị sao chổi rơi vào đầu.
Lúc này tâm trạng của Quyền Dạ Khiên không được tốt, cả người bực bội.
“Sao lại không đeo? Em phải quỳ hai canh giờ, cả bốn tiếng đồng hồ, không đeo vào, không cần đầu gối nữa hả, đeo vào, đừng lắm chuyện!”
Nói xong, anh ta giật lại đệm gối trong tay Hạ Thâm, kéo Nam Mẫn đến trước mặt mình, cúi người, đeo đệm gối lên cho cô.
Sau đó vung tay: “Được rồi, đi quỳ đi”.
Nam Mẫn: “…”
Đúng thật là cảm ơn anh.
Nam Mẫn đeo đệm gối đi đến trước di ảnh của bố mẹ, đang định quỳ xuống, Hạ Thâm nói: “Đợi đã”.
Rồi lấy ra một cái, hai cái, ba cái, bốn cái đệm ngồi từ dưới gầm bàn thờ, chồng lên nhau.
“Thế này là được rồi”.
Hạ Thâm tỏ ý bảo Nam Mẫn có thể quỳ được rồi.
“Có phải gian lận hơi rõ ràng quá không?”
Nam Mẫn chột dạ hỏi.
Hạ Thâm cười ôn hòa nói: “Không sao, nhà chúng ta, em mãi là người được hưởng đặc quyền.
Cho dù anh cả trách tội, cũng có các anh gánh cho, không sợ”.
Quyền Dạ Khiên, Lý Vân và Bạch Lộc Dư ngồi trên sofa, đều gật đầu với cô.
Trong lòng Nam Mẫn chảy dòng ấm áp, quỳ trên đệm, đầu tiên cúi người khấu đầu hai cái với bố mẹ, mới quỳ thẳng người, quỳ nghiêm chỉnh.
Vừa quỳ ổn định, các anh không hẹn mà cùng lấy điện thoại ra tách tách chụp Nam Mẫn.
“…”
Nam Mẫn trừng mắt qua: “Làm gì thế hả?”
Hạ Thâm: “Em gái nhà mình quỳ cũng thật đẹp”.
Quyền Dạ Khiên: “Phải lưu giữ lại”.
Lý Vân: “Làm kỷ niệm”.
Bạch Lộc Dư: “Anh cũng vậy”.
Nam Mẫn: “…”
Ôi các anh trai!
…
Phạt quỳ là chuyện nhàm chán nhất.
Hồi nhỏ Nam Mẫn ghét cay ghét đắng các loại trừng phạt trong trạng thái tĩnh như ‘phạt đứng’, ‘phạt quỳ’, cảm thấy còn không bằng đánh một trận sung sướng.
Nhưng anh cả giống mẹ, chuyên trị tính bốc đồng của cô, trị rất chuẩn.
Nam Mẫn quỳ ở đây với vẻ mặt ai oán, nhìn các anh ngồi trên sofa chơi điện thoại, xem tivi, chơi game, cảm thấy họ đúng là thật quá đáng.
Nói là ở cùng cô, thật đúng là thuần túy đến ‘ở cùng’ cô.
Cô nhắm mắt, dứt khoát coi như không nhìn thấy.
Dù sao theo quy tắc của anh cả, sau khi bị phạt quỳ còn phải viết một bài “cảm nhận sau khi quỳ”, cũng là kiểm tra, ba ngàn chữ, cô phải làm bản nháp trước, mới có thể đặt bút như thần.
Thực ra chuyện này cũng không hoàn toàn là lỗi của cô, tuy cô có hơi mạo hiểm, nhưng không vào hang hổ sao bắt được hổ, gọi là ‘cầu phú quý trong hiểm nghèo’…
Không được!
Nam Mẫn lắc đầu, kiểm tra như này chắc chắn không qua được ải của anh cả, đừng tìm cơ thì hơn, ngoan ngoãn thừa nhận lỗi lầm của mình đi.
Diễn mấy loại vở kịch nội tâm, bản nháp cũng tương đối, Nam Mẫn mở mắt, nhìn đồng hồ.
Kết quả, chỉ mới một tiếng trôi qua!
“…”
Sao thời gian trôi chậm như vậy!
Cô không nhịn được càm ràm: “Không phải đều nói ‘thời gian như thoi đưa’ sao, sao đến mình thì thành ‘ngày dài bằng một năm’ vậy?
“A! Đã qua một tiếng rồi!”
Phía Bạch Lộc Dư hoàn toàn là phong cách khác: “Sao thời gian trôi qua nhanh như vậy, anh mới chơi được hai ván game”.
Nam Mẫn trừng mắt nhìn anh ta, đúng là cùng mẹ không cùng số phận.
“Các anhh đừng chơi điện thoại nữa”.
Nam Mẫn thực sự bực không chịu nổi: “Nói chuyện với em đi”.
Mọi người đều chìm vào thế giới của riêng mình, không ai để ý cô.