Bọn họ thuê thám tử tư chỉ để theo dõi một mình Trác Huyên.
Từ khi đến thành phố Nam thì cô ta vẫn ở yên trong khách sạn không ra ngoài, trong khoảng thời gian đó thì cục trưởng Vương đã nghỉ lại một đêm, qua thêm một ngày, chạng vạng chiều hôm đó cô ta đã lên xe di chuyển sang một khách sạn khác.
“Có điều tra biển số xe chưa?”, Dụ Lâm Hải trầm giọng hỏi.
Hà Chiếu đáp: “Tôi đã tìm người điều tra rồi, tên Vương Sảnh đó hành động rất bí ẩn, chiếc xe này là của một em họ bên nội ở dưới quê, khách sạn cũng do em vợ trong nhà mở”.
Dụ Lâm Hải thản nhiên nói: “Thân thích trong nhà cũng không ít nhỉ”.
“Đúng là không hề ít”.
Hà Chiếu nói: “Cục trưởng Vương này cũng xuất thân từ cảnh nghèo nàn, từng bước đi lên vị trí ngày hôm nay cũng không hề dễ dàng.
Con đường tình duyên cũng không tệ, từng ly hôn hai lần, con đường làm quan lại từng bước đi lên.
Người vợ hiện tại của ông ta cũng đang trong trạng thái hôn nhân mở, hai người ở riêng đã nhiều năm, ai cũng có cuộc sống riêng.
Đời sống của bà Vương rất phóng khoáng, thường xuyên ra vào những nơi ăn chơi.
Cục trưởng Vương thì cẩn thận hơn nhiều, có vẻ xem trọng quyền thế, cũng ít khi ăn chơi”.
Dụ Lâm Hải nhìn chiếc xe, hai người tựa vào rất gần, vẻ mặt anh đầy hờ hững: “Bọn họ dính lấy nhau bằng cách nào thế?”
Hà Chiếu khẽ mím môi: “Là… Bố anh, ông Thẩm mai mối”.
Dụ Lâm Hải bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy lạnh lùng.
“Tôi còn nhận được tin tức, Trác Nguyệt đang thực hiện thủ tục tại ngoại, có lẽ sẽ được thả ra sớm”.
Dụ Lâm Hải nghe tới đó thì ánh mắt bỗng trở nên lạnh buốt, như gió lạnh lướt qua khe núi, nửa ngày sau anh mới cười nhạo một tiếng: “Xem ra ông Thẩm thật sự rất nặng tình”.
Ngã hết lần này đến lần khác vì một người đàn bà, nhưng vẫn làm mãi không biết mệt.
Mà dường như phụ nữ nhà họ Trác cũng không hề vô năng như anh hằng nghĩ.
Dù là Trác Nguyệt, hay Trác Huyên, ngu thì có ngu thật đấy nhưng lại biết tận dụng lợi thế của bản thân, khiến đàn ông có được “cảm giác thành tựu” và “lòng hư vinh”.
Nhưng trên thế giới này, không phải tất cả các cô gái đều giống với bọn họ, trong lòng đầy âm mưu quỷ kế, tất cả đều dồn hết vào đàn ông.
Những cô gái khác có cá tính riêng, có sự nghiệp riêng, cũng có sự độc lập không gì sánh được.
Chẳng cần phải dựa dẫm vào đàn ông, cũng có thể sống được cuộc đời như ý.
Di động đột nhiên rung lên một chút, hiện lên một tin nhắn.
Hà Chiếu đứng bên cạnh Dụ Lâm Hải, nói: “Hình như là video của thám tử tư quaylại”.
Anh tự tay nhấn vào, video khá là tối, một chiếc xe hơi màu đen đỗ lại trong một con hẻm nhỏ đầy bí ẩn, đó chính là chiếc xe mà Trác Huyên đã lên, còn cố tình lấy vải bố che đi biển số.
Ngay sau đó, chiếc xe bắt đầu điên cuồng rung lắc, tần suất nhanh không khác gì động cơ, một chân của phụ nữ được nhấc lên cao, gót giày cao cao đè vào kính thủy tinh.
“…”
Hà Chiếu vội vàng tắt video đi, tim cứ đập nhanh thình thịch, lén nhìn sang sắc mặt Dụ Lâm Hải.
Nhưng vẻ mặt anh hết sức bình thản, chẳng có tí biểu cảm đặc biệt nào.
Nhưng trong đáy mắt lại hiện lên đôi chút chán ghét.
Dụ Lâm Hải đưa trả điện thoại di động cho Hà Chiếu, thản nhiên dặn: “Lưu hình và video lại hết đi, sau này có thể sẽ sử dụng tới”.
*
Cuộc sống của Nam Mẫn ở Birmingham có thể nói là khá bận rộn và phong phú.
Ở đây thường xuyên tổ chức những buổi tiệc tối, vũ hội, yến hội.
Cô cả nhà họ Nam rất ít khi tham gia các buổi tiệc xã giao trong nước, nhưng ra nước ngoài lại mặc sức chọn nơi để chơi trong đống thiệp mời.
Nhập gia tùy tục, cô mặc một chiếc váy dạ hội ôm phần trên với thắt eo và tùng váy xòe, đội chiếc mũ rộng vành ngồi trên xe ngựa đi tới.
Là một người đẹp phương đông hiếm hoi có mặt ở đó, Nam Mẫn được rất nhiều người quan tâm săn sóc.
Mà cô không còn khiêm tốn và điềm đạm như trước nữa, cùng đám Robert chơi đùa ầm ĩ, vui quên cả trời đất, có người đến gần cô cũng cười tươi như hoa tán gẫu với người ta vài câu.
Như em đào trong những nơi xa hoa trụy lạc.
Thế nhưng khí chất và dáng vẻ của cô lại tao nhã và cao quý như thế, có thể ví cô như một đóa hoa mẫu đơn hình người ở nhân gian, khiến kẻ khác không thể dùng những suy nghĩ hèn hạ của mình để thèm khát hay mắng chửi cô.
Thế nhưng tạo ra sự náo động như thế cũng rất dễ khiến con người ta khó chịu, dẫn tới việc bị ghen ghét.
Nam Mẫn đang cười nói với một vị công tước thì có một cô gái mặc váy lễ hội màu đen, đội chiếc mũ lưới màu đen, trong tay là ly rượu đỏ cất bước đi về phía này.
Khi đi tới bên cạnh Nam Mẫn, ly rượu trong tay cô ta đang định nghiêng qua đã bị một bàn tay đỡ lại.