Cô cũng đang điều tra Trác Huyên và Vương Bình.
Xem ra tuy cô ở nước ngoài, nhưng cô cũng lưu ý đến động tĩnh trong nước.
Đang nghĩ vậy thì điện thoại vang lên tinh tinh, là điện thoại dự phòng.
Điện thoại đó chỉ dùng để làm một việc, chính là đăng nhập tài khoản wechat của Dụ Trạch Vũ, để nhắn tin cho Nam Mẫn.
Nhưng hôm nay nó lại tự đổ chuông!
Dụ Lâm Hải lập tức cho rằng điện thoại có vấn đề, cho đến khi nhìn thấy tin nhắn Nam Mẫn gửi đến, cả người anh đều ngẩn ngơ, mau chóng mở ra.
Tiểu Mẫn: [Tiểu Vũ, gửi số tài khoản wechat của anh cả của em cho chị đi, chị có chuyện muốn hỏi anh ta.
]
Cô xin Dụ Trạch Vũ số wechat của anh!
Đầu óc trống rỗng, anh cho rằng mình hoa mắt.
Đến khi Hà Chiếu cảm thấy cảm xúc của ông chủ không đúng lắm, ghé đến xem, cũng phải vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Tổng giám đốc Dụ, tổng giám đốc Nam muốn kết bạn wechat với anh à”.
“Anh còn ngây ra đó làm gì? Mau gửi qua đi!”
Hà Chiếu cũng kích động theo.
Tổng giám đốc Nam chủ động liên lạc với tổng giám đốc Dụ nhà bọn họ, mặt trời mọc đằng tây rồi chăng?
Dụ Lâm Hải định thần lại, mau chóng làm một loạt thao tác mạnh như hổ.
Wechat của Dụ Trạch Vũ chỉ có một bạn bè, chính là Nam Mẫn.
Trước tiên anh lấy số của Dụ Trạch Vũ thêm số của mình vào, sau đó mau chóng gửi danh thiếp cho Nam Mẫn, chỉ sợ bị lộ, tim đập thình thịch.
Nam Mẫn trả lời ‘Dụ Trạch Vũ’ một câu: [Chị nhận được rồi, cảm ơn!]
Dụ Lâm Hải đang định đáp cô một câu [Đừng khách sáo], thì chiếc điện thoại khác nhận được thông báo Nam Mẫn muốn kết bạn với anh, ghi chú là: Tôi là Nam Mẫn.
Anh vội vàng mở ra, đồng ý, điện thoại suýt trơn tuột khỏi lòng bàn tay.
Hà Chiếu ở bên cạnh nhịn cười đến khó chịu.
Đi theo tổng giám đốc Dụ lâu như vậy, đã lúc nào anh ta thấy anh hoảng loạn đâu, giống như một chàng trai ngây thơ chưa từng trải, yêu đương thì không phân biệt được đông tây nam bắc nữa.
Đồng ý kết bạn xong, Dụ Lâm Hải đang đắn đo gửi tin nhắn thế nào mới tốt, đối phương đã gọi đến.
“Tút tút tút…”
Một tràng chuông reo khiến Dụ Lâm Hải giật mình, lần này không cầm chắc điện thoại thật, ‘bộp’ rơi xuống đất,
Anh lại vội vàng nhặt từ dưới đất lên, ấn phím nghe, nín thở, nghe thấy giọng nói từ bên kia đại dương truyền đến cùng âm thanh của dòng điện ở phía bên kia điện thoại:
“Xin chào, tôi là Nam Mẫn”.
“…”
Dụ Lâm Hải nhất thời không biết nên nói gì, nghe giọng vừa bình tĩnh vừa lạnh nhạt của đối phương, anh khô khan đáp lại: “Xin chào”.
Hà Chiếu ở bên cạnh nghe vậy, cũng sốt ruột muốn chết.
Rõ ràng trong lòng có trăm ngàn lời muốn nói, sao đến lúc này lại chỉ thốt ra một câu chào?
Tim Dụ Lâm Hải đập rất nhanh, đầu óc trống rỗng, hệ thống ngôn ngữ cũng cứng đờ theo, nghẹn họng, chỉ thốt ra được một câu: “Em, em khỏe không?”
Nam Mẫn nghe thấy giọng của Dụ Lâm Hải, cũng cảm thấy kỳ lạ.
Rõ ràng vừa ra nước ngoài không lâu, có lẽ vì cách quá xa, lại xảy ra rất nhiều chuyện, có cảm giác như đã trôi qua rất lâu rồi, đến nỗi cô nghe giọng của Dụ Lâm Hải cũng hơi ngẩn ngơ.
Định thần lại, cô nói: “Tôi rất khỏe.
Có chuyện này tôi muốn nói với anh”.
Dụ Lâm Hải đã bình tĩnh lại chút, nói: “Em nói đi”.
“Dạo này người của anh đang điều tra Trác Huyên à?”
Dụ Lâm Hải đã liệu trước được cô sẽ nói chuyện này với anh, khẽ ‘ừ’ một tiếng: “Tôi biết người của em cũng đang điều tra, nhưng Vương Bình xuất thân từ công an, năng lực phát hiện trinh sát rất mạnh, hai bên chúng ta cùng theo dõi ông ta, mục tiêu quá lớn.
Em bảo người của em rút đi, bên này Trác Huyên và Vương Bình có động hướng gì, tôi sẽ báo với em ngay”.
Anh lại nói: “Mục đích tôi điều tra cô ta là vì Kiều Lãnh, không phải vì việc khác”.
Anh chỉ sợ cô hiểu lầm, hơi căng thẳng, vội vàng giải thích.
“Được, quyết định vậy đi”.
Nam Mẫn biết không ngăn được anh, cũng không ngăn nữa: “Tôi được biết, giám đốc Lưu, bố của anh cũng liên quan đến sự việc này…”
Dụ Lâm Hải nói: “Ông ấy vì cứu Trác Nguyệt ra, không biết mình đã gián tiếp thành quân cờ.
Tôi sẽ nhắc nhở ông ấy rút ra khỏi chuyện này, nghe hay không tùy ông ấy”.
“Ừm”.
Nam Mẫn không định tha cho Trác Nguyệt, nếu Thẩm Lưu Thư cố chấp muốn nhúng tay vào vũng nước đục này, cô cũng không còn cách nào.
Hai người trao đổi mấy câu, cô hỏi sức khỏe của Dụ Phượng Kiều thế nào, anh nói rất tốt.
Bọn họ như bạn cũ lâu năm, hỏi thăm người nhà của nhau, nhưng lại tỏ ra vô cùng xa cách.
Nói chuyện xong, Nam Mẫn nói: “Không còn chuyện gì nữa thì tôi tắt máy đây”.
“Tiểu Mẫn…”
Dụ Lâm Hải vội vàng gọi cô.
Cổ họng nghẹn lại, anh nhẹ nhàng hỏi một câu: “Bao giờ thì em về?”