Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi


Nghe câu hỏi được kiềm nén rất nhiều cảm xúc của Dụ Lâm Hải, chẳng hiểu sao tim Nam Mẫn lại hẫng mất một nhịp.

Ngực bỗng nhiên cảm thấy nghẹn ứ.

Cô cũng không biết tại sao mình lại như thế.

Rõ ràng đã xa nhau lâu như vậy, nhưng tại sao mỗi lần tiếp xúc, liên lạc, nghe thấy giọng nói của anh, tim cô lại bắt đầu có phản ứng.

Cả bản thân cô cũng không thể kiểm soát được.

Nam Mẫn vô cùng bất lịch sự cúp điện thoại.

Cô không trả lời anh.

Cũng không biết phải trả lời anh như thế nào.


Nhìn điện thoại đã bị cúp ngang, lòng Dụ Lâm Hải buồn bã không sao tả nổi.

Anh biết mình đã hành động quá giới hạn một lần nữa.

Khi mà khó lắm cô mới phá vỡ lớp băng, chủ động liên lạc với anh, thì lẽ ra anh nên cố gắng giữ tỉnh táo, cho cô một khoảng không gian đủ rộng mới đúng chứ?
Tại sao phải vượt quá giới hạn như thế chứ?
Anh căm tức gõ vào đầu mình!
Hà Chiếu bên cạnh vô cùng sợ hãi: “Tổng… Tổng giám đốc Dụ, anh bình tĩnh một chút! Có cái gì mình từ từ tính, đừng có trút hết vào đầu của bản thân như thế”.

Đầu anh là đầu vừa mới mở sọ đấy, không có chịu nổi mấy kiểu đánh như thế đâu.

Dụ Lâm Hải không thèm đếm xỉa tới Hà Chiếu, chỉ cầm điện thoại di động, hít một hơi, nhắn tin cho Nam Mẫn.

“Tôi không có ý gì đâu, mong em ở nước Y chơi vui vẻ.

Trong nước đã có tôi lo rồi”.


Khi nhận được tin nhắn đó, Nam Mẫn đang bưng một đĩa bánh quy tròn ăn cùng với Lạc Quân Hành.

Nhấn mở tin nhắn, tầm mắt Lạc Quân Hành khẽ đảo qua, đúng lúc nhìn thấy.

Nam Mẫn vẫn không trả lời Dụ Lâm Hải, xem xong bèn tắt màn hình.

Lạc Quân Hành nuốt miếng bánh quy xuống, uống một ngụm trà sữa Nam Mẫn đích thân nấu, khẽ nhướng mày: “Em với Dụ Lâm Hải vẫn giữ liên lạc với nhau ư?”
Thăm dò vẻ mặt của anh cả, chẳng hiểu sao Nam Mẫn lại thấy hơi chột dạ, khẽ cúi đầu.

“Không có, trước đó em đã chặn hết tất cả mọi phương thức liên lạc của anh ta rồi, hôm nay mới thêm lại thôi”.

Lạc Quân Hành không hỏi cô tại sao lại thêm bạn lại với anh, chỉ hỏi.

“Em còn yêu cậu ta không?”
“…”
Người nước ngoài nói chuyện thẳng thế nhỉ.

Nam Mẫn hết sức cạn lời, nhưng lại không dám tỏ thái độ với anh cả: “Không, chỉ là có quá nhiều thói quen cần có thời gian để dần dần thay đổi”.

Cô là một người dám yêu dám hận, sống một đời thoải mái.

Nhưng yêu thích lại không phải là chuyện một sớm một chiều, cô đã để cho một người đàn ông đâm chồi, mọc rễ trong lòng mình, mãi đến khi nó lớn lên thành cây đại thụ che trời lại muốn loại bỏ tận gốc, nói sẽ dễ hơn làm đấy nhỉ?
Trước đó cô nghĩ chỉ cần chặt nó đi làm xong, nhưng bộ rễ đó đã đâm quá sâu trong tim và trong da thịt cô, Nam Mẫn chỉ có thể loại bỏ nó đi từng chút một.

Thật ra mỗi lần nhổ ra một đoạn, cô lại đau đớn như bị lột da rút gân, nhưng cô tin chắc rằng thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương.

Lạc Quân Hành hiểu được cảm giác đó, nên anh ta không khuyên răn cô điều gì.

“Chuyện tình cảm này, dùng câu nói của người xưa thì “giống như nước uống vào vậy, ấm hay lạnh chỉ có bản thân biết.

Cái gì nên đến cũng sẽ đến, lúc nó phải đi thì có muốn cũng không thể giữ được”.

Nam Mẫn nhìn anh cả đang cố nghiên cứu từng chữ một, bỗng nhiên nở nụ cười: “Anh cả, anh sắp thành nhà triết học rồi đấy”.

Lạc Quân Hành xoa đầu cô: “Anh chỉ mong rằng em có thể sống theo ý mình, đừng vì bất kỳ một ai, hay bất kỳ chuyện gì mà để bản thân phải ấm ức, em hiểu không?”
“Biết rồi mà.

Em có các anh bảo vệ thế này, ai dám để em chịu uất ức cơ chứ”.

Cô cười bưng trà sữa lên, cụng ly với anh cả.

“Đúng rồi”, cô chợt nhớ tới một chuyện: “Em đã gửi quà cho anh mặt băng được mấy ngày rồi đấy, anh ấy đã nhận được chưa?”
Lạc Quân Hành: “Mặt băng?”
“À, chính là cơ trưởng Ngôn Uyên đấy”.

Lạc Quân Hành khẽ liếc cô một cái: “Đừng tùy tiện đặt biệt danh này kia cho người khác”.

“Đâu có tùy tiện”.

Nam Mẫn nghiêm mặt nói: “Anh không thấy mặt anh ta giống mặt than lắm hả? Lạnh không khác gì tảng băng, rét buốt, không nói lời nào thì hào hoa phong nhã, há miệng ra cái lại thấy ngu ngơ”.

Lạc Quân Hành hơi bất đắc dĩ nhìn em gái mình.

“Ít nhiều gì người ta cũng là Thượng Tướng của không quân, chỉ có mình em cảm thấy người ta ngốc thôi đấy”.

Nam Mẫn giật mình.

Thượng Tướng không quân nước T, nghe thôi đã thấy uy nghiêm rồi.

Thảo nào anh ta lại lái máy bay ném bom trong quân ngũ.

Lạc Quân Hành gửi một cái email cho Ngôn Uyên, hỏi xem anh ta có nhận được quà Nam Mẫn gửi hay không, chẳng mấy chốc đối phương đã gửi lại một email.

“Anh ấy nói gì?”
Nam Mẫn nghiêng đầu qua, tầm mắt lướt thấy một hàng chữ tiếng Anh: “Anh ấy về nước tế tổ rồi hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui