Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi


Chuyến đi này của Ngôn Uyên là do Lạc Quân Hành nhờ vả.

Là đứa con trưởng của nhà họ Ngôn, trên vai là cả vinh quang và trách nhiệm của cả một gia tộc, cùng với sứ mệnh kế thừa.

Nhà họ Ngôn là đời sau của hoàng thất thời Mãn Thanh, tổ tiên là Tương Hoàng Kỳ, là con cháu hàng thật giá thật của Bát Kỳ, đứng đầu Bát Kỳ, vào đời nhà Thanh được hoàng đế đích thân dẫn dắt, là quân đội thân cận của hoàng đế.

Gia tộc vốn mang họ Na Lạp Thị, trong nhà còn có hai hoàng hậu và ba quý phi, sau đó khi triều đại thay đổi, thời thế cũng xoay vần, họ di cư sang nước T, bắt đầu kinh doanh và thay tên đổi họ.

Sau này vì làm ăn đi lên, con cháu trong nhà cũng không thua kém ai, ông cố Ngôn Uyên đã cưới công chúa nước T, gia tộc cũng chính thức cắm rễ xuống nước T.

Bây giờ ông cố của Ngôn Uyên tuổi già sức yếu, bắt đầu cảm thấy nhớ nhà, dù có qua đời cũng muốn nằm xuống ở mảnh đất quê hương, yên nghỉ ở đó.

Vì thế, Ngôn Uyên mới phải bay một chuyến, đưa người nhà mình về quê tế tổ.

Trong email còn nói họ không cần phải lo về chuyện Kiều Lãnh, anh ta đã sắp xếp hết cả rồi, chỉ cần xử lý chuyện của ông cụ trong nhà xong thì anh ta sẽ nhanh chóng trở về nước T.

“Quê của họ ở đâu thế, thủ đô hả?”, Nam Mẫn hỏi.

Lạc Quân Hành gật đầu.

Nam Mẫn dùng điện thoại của Lạc Quân Hành gửi một email cho Ngôn Uyên, gửi hết tất cả mọi phương thức liên lạc của bạn bè ở thủ đô trong nước cho anh ta.

“Có việc gì anh cứ liên lạc với bọn họ là được… Nam Mẫn Tàng Thư”.

Lạc Quân Hành nhìn dòng kí tên bên dưới, biết câu chuyện này nên vô cùng cạn lời vỗ lưng em gái một cái: “Con bé này”.

Không ngờ Ngôn Uyên vẫn chưa nhận được quà mà đã gửi cho Nam Mẫn một phần quà đáp lễ trước.

Ngày nào cũng ở trong lâu đài Modu khiến Nam Mẫn cảm thấy nhàm chán, bèn làm một quả cầu đi đá với các hầu gái, đang đá vui vẻ thì thấy quản gia ôm cái hòm siêu to khổng lồ tới.

Nói là quả của cậu Ngôn gửi cho cô.

“Cho tôi hả?”
Nam Mẫn giật mình đá quả cầu lên cao thật cao, suýt chút nữa đá trúng đèn thủy tinh trên trần nhà, một đám hầu gái vội vàng la oai oái, muốn chạy tới đỡ.

Mở từng tầng của cái hòm ra, Nam Mẫn ngạc nhiên phát hiện anh trai mặt băng đó lại gửi cho cô một cái máy bay mô hình lắp ráp!
Vì thế cô chẳng thèm đá cầu nữa, ngồi trong phòng chơi lắp ghép, một hơi chơi đến quá giờ trưa.

Khi Lạc Quân Hành dẫn theo Hạ Thâm trở về, vào phòng Nam Mẫn thì trông thấy một đống mảnh ghép nằm tứ tung, cô công chúa nào đó đang tập trung ngồi ráp, cả mắt cũng không thèm ngước lên dù chỉ một chút.

Anh ta biết Ngôn Uyên sợ con bé này ở trong lâu đài mãi sẽ nhàm chán nên mới mua đồ chơi cho cô, nhưng không ngờ nó lại lớn tới như vậy.

Thế này phải ghép tới năm tháng nào mới xong?
Lạc Quân Hành nhíu mày, lắc đầu gọi Nam Mẫn: “Em xem ai đến này?”
“Hả?”
Nam Mẫn lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Thâm đứng bên cạnh anh cả thì sắc mặt lập tức thay đổi, nhanh chóng biến thành nụ cười tươi tắn.

“Anh ba, sao anh lại tới đây?”
Thấy anh ba đến, Nam Mẫn thật sự rất vui vẻ.

Birmingham nhiều mưa phùn ẩm thấp, Hạ Thâm đến đây trên người vẫn còn vương chút hơi nước, đôi mắt sâu thẳm cũng phủ đầy sương mù.

Anh ta mặc chiếc áo khoác màu trắng, bên dưới là quần bò phai màu, rõ ràng đã hơn ba mươi nhưng thần thái cùng với vẻ điển trai đó chẳng khác gì một thanh niên rực rỡ ánh mặt trời, khí chất thanh xuân trong trẻo.

Thời buổi này muốn tìm một diễn viên có thể thoải mái chuyển đổi qua lại giữa phim chính kịch và phim thần tượng như Hạ Thâm chắc là đếm trên đầu ngón tay.

Người hâm mộ thích nhất điểm này ở anh ta.

Hiểu chuyện lại không lõi đời, không bị bụi trần phủ kín tấm lòng son.

Trên sàn có trải thảm, Hạ Thâm cởi dép ra đi tới, ngồi xuống tấm thảm.

“Anh đến nước Y tham gia tuần lễ thời trang, tranh thủ đến thăm con mèo hoang nhà em một lát”.

Anh ta đi tới, giơ tay xoa mái tóc mềm mại của Nam Mẫn.

“Anh đến đây thật là tốt, anh cả cấm túc em nên em chẳng thể đi đâu được, đành phải chôn chân trong tòa lâu đài này, nhàm chán muốn chết”.

Nam Mẫn tranh thủ cơ hội mách tội anh cả với anh ba.

Hạ Thâm quay đầu liếc mắt nhìn Lạc Quân Hành một cái, cười nói: “Em nói với anh thì cũng thế mà thôi, ai bảo em ở chỗ anh cả lại không chịu ngoan ngoãn, nhốt em lại là đúng rồi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui