“Ông nói rất đúng, trên người tôi có dòng máu của ông, lạnh lùng như ông, bạc tình như ông, mắt mù cũng giống ông nốt.
Vì một người phụ nữ không ra gì mà tổn thương đến người thật lòng yêu mình”.
Dụ Lâm Hải bỗng nhiên ngước mắt, đôi mắt tối đen nhìn về phía Thẩm Lưu Thư.
“Nhưng trong người tôi cũng có dòng máu của mẹ, bà đã cho tôi biết cách trở thành một con người mà không phải loại súc sinh.
Sai lầm phạm phải tôi sẽ chịu trách nhiệm, tôi cũng không có mặt dày mày dạn như ông!”
Anh đặt chén trà xuống, đứng dậy muốn đi.
Thẩm Lưu Thư ở sau lưng anh nói: “Không cần biết con có đồng ý hay không, bố cũng sẽ theo đuổi Phượng Kiều”.
“Tùy”.
Dụ Lâm Hải không thèm quay đầu lại, khóe miệng là nụ cười mỉa mai: “Ông có bản lãnh thì cứ việc làm, nếu như mẹ tôi đồng ý thì tôi sẽ đổi thành họ của ông”.
Ra khỏi quán trà, Dụ Lâm Hải chỉ thấy tim mình như đang hứng gió, khiến tay chân mạch máu trong người anh đều đông cứng lại.
Anh lẻ loi một mình, cô đơn lẻ bóng đi về phía trước, miệng ngậm điếu thuốc, tay chân chẳng còn chút sức nào, chậm rãi di chuyển.
Trên đường không một bóng người, trống rỗng.
Di động đột ngột reo lên giữa màn đêm yên tĩnh, anh bất giác nhấn mở lên, là tin nhắn của Nam Mẫn.
“Lúc nãy đang bơi, bây giờ mới nhìn thấy”.
“Đã nhận”.
Hai tin nhắn! Cô trả lời lại tận hai tin nhắn!
Chỉ hai tin nhắn ngắn ngủi thôi đã như dòng nước ấm rót thẳng vào trái tim đang đóng băng, chảy khắp tứ chi bách hải, xuôi dọc toàn thân, cơ thể lạnh băng cứng ngắc cũng một lần nữa sống lại.
Dụ Lâm Hải cong môi cười, như một người bạn trai trả lời tin nhắn cho bạn gái, nói: “Được”.
Anh nghĩ, bản thân mình cũng không giống Thẩm Lưu Thư là mấy.
Chiều hôm đó có một cơn mưa.
Nam Mẫn trả lời tin nhắn của Dụ Lâm Hải xong bèn vào phòng tắm, lúc đi ra thì mùi thịt nướng đã lan ra bốn phía.
Bơi hơn nửa ngày, Nam Mẫn đã sớm đói đến mức không chịu được, đi tới xé một cái cánh gà nướng, hài lòng cắn mấy miếng, nóng đến nỗi há miệng.
Ba người đàn ông nhìn cô, đồng thời nói: “Cẩn thận nóng”.
Nam Mẫn khoa tay múa chân ra dấu “OK”.
Ăn thịt nướng, uống rượu, nghe tiếng mưa rơi, thư giãn thoải mái không thể nói thành lời.
Ông Shelby thường đi ngủ sớm, uống chút rượu lại thấy hơi váng đầu bèn nói tiếng ngủ ngon với con gái rượu rồi vào phòng đi ngủ.
Để lại mấy người trẻ tiếp tục chiến đấu.
“Hơi nhàm chán á”.
Nam Mẫn uống một ngụm rượu, người vừa nóng vừa khó chịu: “Hay là để em hát trợ hứng cho mọi người nha”.
“Không cần đâu em gái”.
Lạc Quân Hành nói: “Anh cảm thấy thế này là tốt lắm rồi”.
Hạ Thâm vô cùng nghiêm túc lắc đầu: “Anh cũng thấy thế này là được rồi, tiếng mưa rơi ngoài kia còn hay hơn cả giọng hát của em”.
“…”
Hứng thú cất tiếng ca của Nam Mẫn đã bị dập tắt, cô tức giận nói: “Thế thì các anh hát đi, em nghe cũng được”.
Cô ngồi trên chiếc ghế chân cao, nói: “Ở đây có piano, cũng có đàn guitar, anh cả có thể đàn piano, anh ba vừa đàn guitar vừa hát, tuyệt vời!”
Nam Mẫn vỗ tay thành tiếng, sắp xếp cho hai ông anh đâu ra đó.
Lạc Quân Hành và Hạ Thâm liếc nhìn nhau, nghĩ chỉ cần em gái không hát thì muốn họ làm gì cũng được.
Hai ông anh giơ ly rượu lên, giải quyết sạch rồi đứng dậy.
Một người đi về phía đàn piano, người còn lại tới chỗ guitar.
“Ồ quao!”
Nam Mẫn có vẻ hào hứng lắm, anh cả đàn piano còn anh ba vừa đàn guitar vừa hát, đúng là đỉnh của chóp!
Lạc Quân Hành điều chỉnh cây đàn một chút, thản nhiên hỏi: “Em muốn nghe bài gì?”
Nam Mẫn không chút do dự: “Yellow”.
Hạ Thâm ôm đàn ngồi trên ghế, thử gảy hai cái, điều chỉnh dây đàn rồi ngước lên nhìn Nam Mẫn, mỉm cười: “Thỏa mãn em”.
Mấy anh em họ đều thích bài hát này, từng đàn không biết bao nhiêu lần, mấy năm trước trong một buổi họp mặt gia đình còn biểu diễn cho mẹ và các bố nghe.
Anh cả đàn piano, anh hai gõ trống, anh ba và anh tư là giọng hát chính, vừa hát vừa đàn guitar, anh nhỏ phụ trách hòa âm.
Tiếc là Nam Mẫn mù âm nhạc, chỉ có thể đóng vai không khí trong ban nhạc.