Dụ Lâm Hải gật đầu, ánh mắt nhìn sang Ngôn Uyên ở bên cạnh Bạch Lộc Dư, hai người ánh mắt đụng nhau, đều có một loại cảm giác giống như nhau.
“Giới thiệu một chút, vị này là cơ trưởng Ngôn”.
Bạch Lộc Dư giới thiệu cho Dụ Lâm Hải xong rồi lại giới thiệu cho Ngôn Uyên: “Đây là lão Dụ, em rể trước kia của tôi”.
Ngôn Uyên nhíu mày, dường như không hiểu mối quan hệ này.
Bạch Lộc Dư lại nói: “Ờ, chính là chồng cũ của Nam Mẫn”.
Mắt Ngôn Uyên hơi kíp lại, Dụ Lâm Hải đã chìa tay ra: “Cơ trưởng Ngôn, cảm ơn anh đã cứu mạng Mẫn… của tôi”.
“Không cần khách khí, điều nên làm”.
Hai người đàn ông bắt tay trong thời gian ngắn ngủi rồi lại buông ra.
Bạch Lộc Dư dẫn Ngôn Uyên vào trong, vừa đi vừa nói: “Cơ trưởng Ngôn, nếu không ngại thì anh ở phòng số 88, trước đó Mẫn đã ở đây, phòng rất lớn, đồ cũng đầy đủ…”
Dụ Lâm Hải nhìn Ngôn Uyên rời đi, bóng lưng cao gầy không khỏi nắm chặt hai tay.
Không biết sao tim đập liên hồi.
Về đến Birmingham, Lạc Quân Hành đưa Nam Mẫn quay về lâu đài Modu, sau đó đi sơn trang Họa Mi.
Ân oán cá nhân giữa anh ta và phu nhân Mey vẫn phải giải quyết.
Birmingham đã vào đêm khuya, còn trong nước đang là rạng sáng.
Nghĩ rằng thời điểm này người nào đó đã ngủ rồi, Nam Mẫn cũng không gọi điện lại, mà quay về phòng tắm rửa rồi đi ngủ.
Còn phía bên Dụ Lâm Hải, đã là lần thứ N anh mở điện thoại, nhìn xem có tin nhắn Nam Mẫn gửi tới hay không, kết quả là không có.
Nhưng khi anh nhắn mắt lại, bên tai giống như sẽ xuất hiện ảo giác, cảm thấy như thể mình đang nghe thấy âm thanh thông báo, anh điều chỉnh âm lượng đến mức lớn nhất.
Trằn trọc trở mình, cả đêm khó ngủ.
Bên kia, Nam Mẫn đốt hương hoa hồng, đeo chụp mắt hơi nước, nghe tiếng mưa gió bên ngoài, vừa chạm gối đã chìm vào giấc ngủ, ngủ vô cùng ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau, cô lười biếng bò dậy, muốn tập thể dục buổi sáng một lúc để bản thân có tinh thần.
Anh cả vẫn chưa về, anh ba cũng chưa về, cũng may bố lớn vẫn còn ở trong lâu đài.
Nam Mẫn gọi người đến, lôi bố ra ngoài sân hoạt động một chút: “Bố lớn, con dạy bố luyện Ngũ Cầm Hý, có tác dụng giúp kéo dài tuổi thọ”.
Cô dùng nửa tiếng Trung nửa tiếng Anh để giải thích, ông Shelby vẫn chưa nghe hiểu, bối rối làm theo cô.
Nhưng kết quả lại là nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, bố lớn đã đánh Ngũ Cầm Hý thành thể thao quân sự.
Xương cốt già cũng sắp rã rời rồi.
Dày vò ông bố xong, Nam Mẫn đã có tinh thần hơn rất nhiều, cùng bố lớn ăn sáng, khi vừa lên tầng liền nhận được điện thoại của Nam Lâm.
“Sao thế Lâm?”
Nam Lâm nói với cô: “Chị, Tần Giang Nguyên chết rồi”.
*
Tần Giang Nguyên chết rồi.
Khoảng 6:30 sáng sớm theo giờ trong nước, một thi thể được phát hiện trong một chiếc xe sang ở vùng ngoại ô, qua điều tra, người này chính là cậu ấm tập đoàn Tần Thị đã phá sản – Tần Giang Nguyên.
“Người chết ở ngoài vùng ngoại ô hoang dã, cảnh sát điều tra ra tối qua anh ta đã cùng đi Hải Bì với một đám cậu ấm, uống không ít rượu, còn chơi thuốc”.
Nghe lời Nam Lâm nói xong, Nam Mẫn cau mày.
Cô biết Tần Giang Nguyên bị nghiện từ lâu, trước đó nói anh ta sống không qua mùa thu năm nay, cũng vì biết anh ta sớm muộn gì cũng sẽ chết, dù không chết cũng phải vào tù.
“Người chết thế nào?”, cô hỏi không chút cảm xúc.
Nam Lâm nói: “Pháp y giám định người bị chết ngạt ở trong xe do thiếu không khí quá lâu, nhưng phát hiện trên đầu anh ta có vết thương của mảnh vỡ thủy tinh, lúc còn sống chắc hẳn đã xảy ra mâu thuẫn với người khác, bị người ta đập bình rượu vào.
Cảnh sát đã mở một cuộc điều tra những người bạn thân của anh ta, bây giờ đám cậu ấm kia ai cũng gặp nguy hiểm… Pháp y xét nghiệm ra HIV trên người Tần Giang Nguyên”.
Nam Mẫn mặt liền biến sắc: “Cái gì? Vậy Nam Nhã…”
“Chị đừng lo lắng, vừa có tin tức, em liền cùng sư huynh đưa chị hai đến bệnh viện kiểm tra, cơ thể chị ấy rất khỏe mạnh, không bị lây nhiễm bệnh khuẩn gì”.
Vừa nghe đến đây, trong lòng Nam Mẫn mới thở phào nhẹ nhõm: “May có em ở đó”.
Cô lại không yên tâm dặn dò Nam Lâm: “Em coi chừng Nam Nhã, không được cho cô ta đi gặp Tần Giang Nguyên.
Mặc dù người đã chết, nhưng vẫn nguy hiểm”.
“Vâng, em biết rồi”.