Bình thường những người nói chuyện tán gẫu nhiều nhất trong nhóm gia tộc là bọn họ.
Nam Mẫn cũng không vạch trần, chuyện liên quan đến bố mẹ, bọn họ quyết định không nói cho các bố, tránh để họ sau khi biết rồi lại lo lắng.
Dù sao người vẫn chưa thật sự trở lại, chuyện Kiều Lãnh nói, trẻ tuổi như bọn họ còn phải chật vật mãi mới chấp nhận được, huống chi là người lớn tuổi, khó tránh khỏi nghĩ ngợi lung tung.
Bọn họ muốn về, ông Shelby đã tặng máy bay tư nhân của mình, còn sai quản gia chuẩn bị cho bọn họ rất nhiều đồ mang về.
Ông ấy vỗ vai con trai, nói với Lạc Quân Hành: “Quay về thăm thú cũng tốt, không cần vội vã quay về, bên này có bố rồi”.
Lạc Quân Hành gật đầu.
Lúc đi, Nam Mẫn còn đặc biệt đến đảo Hoa Hồng hái một bó hoa hồng xanh lớn.
Bọn họ không khoa trương, chỉ chào hỏi mấy người thân thiết trong gia tộc Shelby, sau đó lên máy bay, Robert còn đặc biệt làm một album ảnh, xem như là quà tặng cho Nam Mẫn.
Có qua có lại, Nam Mẫn cũng tặng cho anh ta hộp bút mình tiện tay khắc, cô khắc hình Robert thích nhất, quốc bảo của Hoa Hạ – gấu trúc.
Robert yêu thích không rời tay, vui sướng đến mức suýt chút nữa hôn Nam Mẫn.
Vừa lên máy bay, Nam Mẫn đã nhận được điện thoại của quản gia Triệu.
Quản gia Triệu nói khu vườn Hoa Hồng nhận được mấy bức thư, đều là gửi cho cô, nhưng không ký tên, bọn họ kiểm tra qua không có đồ vật nguy hiểm, nhưng không biết là ai gửi.
“Năm nào rồi còn có người viết thư sao?”
Nam Mẫn cảm thấy tò mò, nhưng cũng không nghĩ nhiều: “Cứ để ở đó đi, chờ tôi quay về sẽ đọc”.
Máy bay chính thức cất cánh, trái tim Nam Mẫn đập liên hồi, có một cảm giác lo lắng khó nói, tim cũng theo đó co rút mấy cái.
Có thể là trải nghiệm lần trước đã để lại bóng ma tâm lý trong cô.
Chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cô nghĩ.
Dụ Lâm Hải trở lại phòng mình, chỉ thấy trong lòng ngộp thở, lên không được xuống không xong.
Ngôn Uyên không nói cho anh biết kết quả thẩm tra Kiều Lãnh.
Nhưng từ thái độ của anh ta, Dụ Lâm Hải có thể nhìn ra, nhất định anh ta đã thẩm tra được thứ gì đó.
Anh chậm rãi gọi một cú điện thoại cho Triệu Húc.
Khi đó đội trưởng Triệu còn đang tăng ca ở cục cảnh sát, sắp xếp công việc liên quan đến chuyện áp giải Kiều Lãnh vào ngày mai, cổ họng cũng bốc khói, giọng anh ta khàn khàn: “Alo, người anh em”.
Dụ Lâm Hải không vòng vo với anh ta, trực tiếp hỏi: “Kiều Lãnh nói ra chưa?”
Triệu Húc hút một điếu thuốc, nhả một vòng khói nâng cao tinh thần: “Chắc nói rồi”.
“Cái gì mà chắc?’, Dụ Lâm Hải khẽ nhíu mày.
Triệu Húc chép miệng, quay đầu nhìn, đi đến lối an toàn gọi điện thoại, thấp giọng nói: “Lúc tra hỏi chỉ có một mình Ngôn Uyên đi vào, chúng tôi ở ngoài không nghe thấy động tĩnh bên trong”.
Dụ Lâm Hải nhíu chặt mày kiếm: “Sao lại như vậy”
“Nói thế này đi, lần thẩm vấn này, về mặt ý nghĩa nào đó mà nói, không tính là thẩm vấn”.
Triệu Húc nói: “Tôi không biết cấp trên làm thế nào đạt được thỏa thuận với Ngôn Uyên, tóm lại camera không mở, ghi âm cũng không.
Nói là chuyện cơ mật liên quan đến nước T, không thể tiết lộ.
Chúng tôi chỉ nhìn thấy, chứ không nghe được gì”.
Dụ Lâm Hải híp mắt.
Triệu Húc phun khói, lại nói: “Ban đầu tôi không phục, địa bàn của chúng tôi mà không cho ông đây nghe lời khai là sao? Tôi sai người lén đặt máy quay vào trong, kết quả bị Ngôn Uyên ném ra ngoài”.
Nói đến đây, Triệu Húc mặt rầu rĩ, nhất là khi Ngôn Uyên ném máy quay vào ngực anh ta, ánh nhìn đó khiến anh ta rất lúng túng…
Da mặt dù có dày đến đâu trong khoảnh khắc đó cũng bị đâm thủng, anh ta chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống.
Dụ Lâm Hải cau mày, trầm giọng hỏi: “Vậy cậu đã nhìn thấy gì? Ngôn Uyên có ra tay không?”
“Không hề”.
Triệu Húc nói: “Ban đầu chúng tôi thấy anh ta bày chiến trận lớn như vậy, còn tưởng rằng anh ta muốn ra tay cơ, không ngờ người ta chỉ dựa vào bên bàn, cả quá trình không nhúc nhích, chơi trò chiến thuật tâm lý”.