Anh ta không nhịn được liền ‘ĐM’ một tiếng: “Tôi chết lặng người luôn, đây là lần đầu đầu tiên tôi nhìn thấy tra khảo phạm nhân như vậy, rất quỷ quái.
Sau đó đi nghe ngóng mới biết.
Ngoài việc Ngôn Uyên là thượng tướng không quân ra, anh ta còn là tiến sĩ tâm lý học của một trường đại học danh tiếng một nước nào đó, nghe nói anh ta còn có bằng thạc sĩ quản lý, đúng là học bá mà, cũng xem như tăng thêm vinh quang cho người phục vụ trong quân ngũ chúng ta, tránh để người ta tưởng rằng chúng ta đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển”.
Phía Dụ Lâm Hải không lên tiếng, Triệu Húc lại bổ sung: “Ờ, tôi không có ý ám chỉ cậu đâu, cậu cũng là học bá ở trường đại học nổi tiếng mà, trình độ học vấn cũng phải ngang ngửa Ngôn Uyên, tôi thì không, học cho có thôi”.
Tiến sĩ tâm lý học, khó trách.
Dụ Lâm Hải nắm điện thoại, con ngươi u ám, không khỏi cười khổ một tiếng.
Tối nay không phải bị dẫn dắt theo anh ta rồi sao.
Biết không hỏi ra kết quả gì, Dụ Lâm Hải lại hỏi một chút về chuyện ngày mai áp giải Kiều Lãnh, Triệu Húc nói mấy câu đơn giản, rồi lại hỏi: “Ngày mai cậu có muốn tới không?”
“Có”, Dụ Lâm Hải lời ít ý nhiều, không tận mắt nhìn Kiều Lãnh bị áp giải lên xe tù, anh không yên tâm.
—
Đêm nay, Dụ Lâm Hải lại ngủ không ngon giấc.
Hai tay anh đan xen đặt sau gáy, mắt mở to nhìn trần nhà, những gì trong đầu nhớ đến đều là lời Ngôn Uyên nói với anh.
Anh ta nói, anh ta muốn tiến thêm một bước tiếp xúc và phát triển với Nam Mẫn.
Điều này giống như đang tuyên chiến với anh.
Dụ Lâm Hải chỉ cảm thấy tim giống như bị người ta đột nhiên gõ một cái, có cảm giác nôn nóng nói không nên lời.
Anh chưa từng mất lòng tin với bản thân mình như vậy.
Ngược lại không phải sợ Ngôn Uyên, mà anh biết Nam Mẫn quá trọng tình trọng nghĩa.
Cô dám yêu dám hận, báo thù phải báo đến sảng khoái, trả ơn phải trả bằng được, Ngôn Uyên có ơn cứu mạng cô, có thể tưởng tượng, Ngôn Uyên đã thăng hạng lên một vị trí rất cao trong lòng cô.
Còn anh ở trong lòng cô đang liên tục thu hẹp, chìm xuống, bây giờ còn hay không cũng chưa chắc.
Nghĩ đến đây, tim anh đập dữ dội.
Dụ Lâm Hải mở đèn bàn, lấy ra trâm mộc từ hộp gỗ ở trong ngăn kéo, sờ bông hoa hồng Nam Mẫn khắc trên đó, còn có khắc hai chữ ‘Nam Mẫn’ tên cô, lòng lúc này mới yên ổn một chút.
Ban đầu anh dùng một chiếc bát tráng men cổ từ thời Ung Chính nhà Thanh để đổi lấy chiếc trâm cài tóc trên đầu Nam Mẫn, thật sự là một chuyện rất đúng đắn.
Quá đáng giá!
Không gặp được cô thì có thể nhìn cây trâm, cảm thấy cô cách mình không hề xa.
Trước kia anh luôn cảm thấy, nam tử hán đại trượng phu không nên cố chấp trong chuyện tình yêu, vì một người phụ nữ mà muốn sống muốn chết trông chẳng ra sao.
Nhưng người phụ nữ mạnh mẽ mà ấm áp đã từng dành cho anh tình yêu chân thành nhất, quan tâm sâu sắc nhất, cô giống như một mặt trời nhỏ, trở thành tồn tại anh nhìn thấy nhưng không với tới được.
Hết ngày này qua ngày khác, Nam Mẫn dường như đã trở thành chấp niệm của anh.
Anh giống như Khoa Phụ đuổi theo mặt trời, rõ ràng cách cô ngày một gần, nhưng lại giống như ngày càng xa, từ đầu đến cuối vẫn cứ phía trước, không đuổi kịp.
Quả thực không ngủ nổi, Dụ Lâm Hải lại ngồi dậy, viết bức thư thứ ba cho Nam Mẫn.
Anh cũng không biết mình lấy đâu ra nhiều lời muốn nói như vậy, vừa cầm bút liền không dừng được, viết lưu loát mấy trang giấy lớn, viết đến mức đau cả tay, đầu ngón tay đỏ ửng, khi ấy anh mới dừng lại.
Không biết bao giờ cô mới về, cũng không biết khi nào cô có thể đọc những lá thư này, chỉ hy vọng cô đừng cảm thấy anh như kẻ thần kinh là được.
Nghĩ đến đây, Dụ Lâm Hải không nhịn được cười, anh lấy con dấu hoa hồng ra, hơ một hơi dưới đáy, sợ không lên màu, anh lại ấn mạnh vào tên của mình.
Chỉ nghe thấy một tiếng ‘rắc’, Dụ Lâm Hải ngẩn người, nhấc con dấu lên thì thấy ngọc vỡ rơi trên giấy.
Lòng anh đột nhiên co rút, cầm con dấu lên nhìn, chữ ‘Lâm’ bị sứt một miếng nhỏ, chữ ‘ngày’ phía dưới gần như không còn, trở thành một cái lỗ.
Dụ Lâm Hải lập tức đứng dậy, nhất thời hoảng loạn.
“Sao lại…”
Anh đi lòng vòng, bàng hoàng luống cuống, lòng như lửa đốt, đột nhiên cảm giác choáng váng, chỉ thấy cơn đau tấn công ở phần ngực.
Anh đặt con dấu lên trái tim mình, nhắm mắt lại.
Nhất định phải sửa nó,
Nhất định phải sửa,