Sáng sớm hôm sau, Dụ Lâm Hải bị đồng hồ báo thức gọi tỉnh.
Anh xoa xoa huyệt thái dương, đêm qua mãi nửa đêm anh mới mê man chìm vào giấc ngủ, tinh thần có chút không phấn chấn, nhưng vẫn gắng gượng bò dậy.
Hôm nay là ngày Kiều Lãnh được áp tải về nước T, anh và Triệu Húc đã bàn nhau xong, trực tiếp đến sân bay chờ.
Lúc ra khỏi cửa, trong lòng dâng lên một cảm giác đau đớn mãnh liệt một cách khó hiểu.
Anh mở ngăn kéo uống hai viên thuốc hạ huyết áp, lấy trâm mộc ra để trong túi áo vest.
Vừa ra cửa liền thấy Bạch Lộc Dư và Ngôn Uyên cũng ra ngoài, còn xách theo valy.
Ba người lại một lần nữa gặp nhau ở cửa thang máy.
“Chào buổi sáng”, Ngôn Uyên chủ động lên tiếng chào hỏi.
Ánh mắt Dụ Lâm Hải nhìn vào valy của anh ta, rồi lại nhìn anh ta khẽ gật đầu: “Chào”.
Ngôn Uyên lần này là chuyên viên phụ trách áp giải, đương nhiên phải cùng Kiều Lãnh quay về nước T.
“Ơ, lão Dụ cũng muốn đến sân bay?”
Bạch Lộc Dư nhìn thấy Dụ Lâm Hải, phản ứng đầu tiên chính là: “Anh biết hôm nay Tiểu Lục về?”
Dụ Lâm Hải nghe vậy, con ngươi co rút.
“Cái gì? Hôm nay Mẫn quay về?!”
Ngôn Uyên và Bạch Lộc Dư nhìn sang, giống như chê anh nhiều lời.
Người thô lỗ như Bạch Lộc Dư hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt của Ngôn Uyên, chỉ chú ý chấn động trong mắt Dụ Lâm Hải: “Ồ, thì ra là anh không biết”.
Anh ta đi tới ấn nút thang máy.
Dụ Lâm Hải vội vàng tiến lên: “Mẫn đúng là hôm nay sẽ quay về?”
“Đúng vậy, tôi đang chuẩn bị đón con bé đây”.
Bạch Lộc Dư nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Aiz yo, đúng là biết nắm bắt thời gian, còn hơn bốn mươi mấy phút nữa là đến rồi.
Tiểu tổ tông này vẫn muốn tận mắt nhìn thấy Kiều Lãnh được áp giải lên máy bay”.
Thang máy mở ra, Ngôn Uyên và Dụ Lâm Hải cùng đi vào, kết quả thiếu chút nữa đụng phải bả vai đối phương.
Mắt hai người nhìn nhau, cùng thấp giọng nói ‘xin lỗi’.
Bạch Lộc Dư ngước mắt chằm hai người, chỉ cảm thấy quái lạ.
Ra khỏi thang máy, Ngôn Uyên lên xe của Bạch Lộc Dư.
Dụ Lâm Hải lên xe của mình.
Hà Chiếu dẫn theo không ít thuộc hạ, phòng ngừa khả năng xấu xảy ra.
Một đoàn xe đi về phía sân bay.
*
Bây giờ Nam Mẫn vẫn còn đang trên máy bay.
Nếu là bình thường, một khi lên máy bay, chắc chắn cô sẽ ngủ quên trời đất, nhưng hôm nay lại không ngủ nổi, cũng không dám ngủ.
Đôi mắt mở to, sáng long lanh.
Máy bay tư nhân của ông Shelby vô cùng sang trọng, lớn hơn nhiều so với chiếc của Nam Mẫn, cũng rất thoải mái, ghế sofa làm bằng da thật, tivi và quầy bar cái gì cũng có, không khác gì ở nhà.
“Em sao thế?”
Hạ Thâm lấy ra ba ly rượu từ quầy bar, xách một chai sâm banh qua đó, anh ta nhìn Nam Mẫn: “Em ở trên máy bay không phải thông thường sẽ ngủ giết thời gian sao, hôm nay sao lại tỉnh táo như vậy?”
“Không ngủ được”.
Nam Mẫn nghiêm túc nói: “Em đây gọi là càng về gần đến quê thì trong lòng càng hồi hộp”.
Lạc Quân Hành hừ nhẹ một tiếng, nhận sâm banh từ trong tay Hạ Thâm, ngửi mùi thơm rồi nhàn nhạt nói: “Thà em cứ nói là ‘Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng’ đi”.
Hạ Thâm liền bật cười: “Anh cũng thấy vậy”.
Nam Mẫn uống một hớp rượu sâm banh, giận mím môi: “Nhìn thấy rõ nhưng không nói toạc ra, ai mà chẳng có bóng ma tâm lý”.
Lạc Quân Hành và Hạ Thâm không khỏi bật cười, không hẹn mà nói: “Hiếm khi thấy em sợ”.
“…”
Đối mặt với ‘khiêu khích’ của các anh, Nam Mẫn hừ một tiếng, không để ý đến bọn họ.
Dù là thần tiên cũng có lúc sợ hãi, huống chi cô chỉ là một người đẹp rất bình thường.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận, Nam Mẫn hồi nhỏ không sợ trời không sợ đất, chạy nhảy khắp nơi, cô chỉ cảm thấy dù trời có sập xuống cũng có bố mẹ và các anh chống đỡ.
Càng trưởng thành, thứ sợ hãi ngày càng nhiều, làm việc gì cũng sẽ cân nhắc thiệt hơn, suy nghĩ cẩn thận, nhìn trước nhìn sau.
Có lẽ con người càng lớn, lòng cũng trở nên càng phức tạp, không đơn thuần như trước kia.
Cô tựa người vào bên cửa sổ, ngắm từng mảng từng mảng mây trắng bên ngoài, phía dưới còn có một căn nhà nhỏ giống như đồ chơi xếp gỗ, lòng đột nhiên có chút trống rỗng.
Tại sao rõ ràng sắp về đến nhà rồi, nhưng sao trong lòng lại không yên ổn như vậy?
—
Dụ Lâm Hải và Ngôn Uyên đã đến sân bay.
Cảnh sát vẫn chưa đến.
Chắc là tắc đường.
Bạch Lộc Dư giơ tay nhìn đồng hồ: “Chúng ta đến trước thời gian quy định, chắc máy bay của nhóm Tiểu Lục phải mười lăm phút mới có thể đáp xuống, cũng sắp rồi”.
Ngôn Uyên khẽ gật đầu.