Mặt xấu của anh thì sao?
Tại sao đột nhiên cô không nghĩ ra?
Cô chết lặng bước xuống xe, đi đến cửa bệnh viện Thanh Sơn, cô đột nhiên dừng bước, không dám đi vào trong.
Cô có chút sợ hãi.
Lạc Quân Hành nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt và môi không một chút huyết sắc, anh ta đi tới ôm cô, xoa vai cô, dịu dàng nói: “Đừng sợ, anh cả ở bên em”.
Nam Mẫn vào trong bệnh viện, đi thang máy lên tầng.
Vừa ra khỏi thang máy đã nghe thấy từng tiếng gầm thét xen lẫn tiếng nức nở.
“Lúc đưa người vào vẫn còn có thể hô hấp, rõ ràng cậu ấy có hơi thở mà, các người dựa vào cái gì chữa chết người ta rồi, dựa vào cái gì?!”
“Mấy người không phải thầy thuốc sao? Cứu người đi! Mau cứu người đi mà!”
“Mấy người mau cứu cậu ấy, tôi cầu xin mấy người…”
Triệu Húc túm cổ bác sĩ, có khóc, có hét, có náo loạn, cuối cùng khóc không thành tiếng.
Hà Chiếu ôm anh ta, muốn ngăn cũng không ngăn được, cùng anh ta ngồi xổm dưới đất.
Hai người đàn ông cao bảy thước, vành mắt đỏ ửng, ôm đầu khóc lóc.
Vệ sĩ áo đen ở bên cạnh đứng dựa tường, mặt như tro tàn, mắt đỏ hoe, bọn họ cúi thấp đầu, im lặng mặc niệm.
Trong đầu Nam Mẫn vang lên một tiếng vù giống như sét đánh, cô cứng đờ đứng ở cửa thang.
Một người đang nằm trên cáng cứu thương, phủ một tấm vải trắng từ đầu đến chân, mà tấm vải trắng kia đã nhuốm máu từ lâu.
Một màu đỏ nhìn thấy mà giật mình.
Yên tĩnh.
Rất yên tĩnh…
Triệu Húc và Hà Chiếu nhìn thấy Nam Mẫn đến, vẻ mặt cứng đờ, ngay sau đó biểu cảm méo mó, tay che trán, khóc không thành tiếng.
Nam Mẫn giống như một bức tượng gỗ không có linh hồn, từng bước từng bước đi về phía cáng cứu thương.
“Tiểu Lục…”, Bạch Lộc Dư muốn ngăn cô lại, nhưng bị cô đẩy ra.
Hạ Thâm gọi cô, cô bịt tai không nghe.
Lạc Quân Hành kéo Bạch Lộc Dư và Hạ Thâm lại, lắc đầu với bọn họ, nhìn em gái bước từng bước, bọn họ chỉ lặng lẽ đi theo sau lưng cô.
Vành mắt Nam Mẫn khô khốc, không chút ẩm ướt.
Cô đi đến cáng cứu thương, nâng cánh tay đang cứng đờ lên, run rẩy kéo tấm vải trắng kia, nhìn thấy Dụ Lâm Hải đã biến dạng, khuôn mặt lõm xuống, lạnh lẽo.
Anh chỉ im lặng nằm ở đó, không một tiếng động, vô cùng yên tĩnh, giống như đang ngủ.
Có lẽ anh chỉ đang ngủ mà thôi.
Đúng, chỉ là đang ngủ.
“Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Nam Mẫn đột nhiên mở miệng, giọng khàn khàn giống như lau qua giấy nhám: “Mau đưa bệnh nhân vào phòng bệnh, để anh ta nghỉ ngơi cho khỏe chứ”.
Tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn cô, không ai đáp lại.
Nam Mẫn tức giận, sao không ai nghe lời cô vậy?
Thôi vậy, cô tự đẩy.
Nam Mẫn vòng qua đầu cáng, đẩy cáng cứu thương đi vào phòng bệnh, nhưng lại nghe thấy một tiếng ‘lạch cạch’, hình như có vật gì đó rơi xuống từ lòng bàn tay Dụ Lâm Hải.
Cô dừng bước lại, mắt nhìn sang, là một cây trâm.
Một cây trâm đã gãy thành hai.
Phía trên khắc hoa hồng đã nhuốm máu.
Giống như một đóa hồng đỏ.
Một giọt lệ ‘tí tách’ từ trong mắt Nam Mẫn rơi xuống.
Cô nâng đầu ngón tay lau khô nước mắt, nhưng không biết vì sao chất lỏng nơi khóe mắt càng lau càng nhiều, giống như hạt châu đứt dây, lau mãi không hết.
Cô vẫn cố gắng lau đi, không muốn rơi thêm một giọt nước mắt nữa.
Hà Chiếu đi tới, nhặt cây trâm gỗ đã gãy từ dưới đất lên, đặt ở lòng bàn tay, sau đó đưa đến trước mặt Nam Mẫn.
Giọng anh ta khàn khàn: “Đây là thứ tổng giám đốc Dụ cầm chặt trong tay, nhất định không chịu thả.
Tổng giám đốc Nam, vật về với chủ”.
Nước mắt lại một nữa không khống chế nổi đã rơi xuống, Nam Mẫn quỳ trên đất, vùi mặt vào lòng bàn tay.
Trên hành lang yên tĩnh chỉ còn lại tiếng nghẹn ngào.
Giống như trẻ con đang khóc.
Cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra, y tá cao giọng: “Người nhà Ngôn Uyên có ở đây không? Thân nhân có tới không? Bệnh nhân mất quá nhiều máu, cần phải tiếp máu gấp, ai có nhóm máu AB?”
Bạch Lộc Dư và Hạ Thâm cùng đứng ra: “Tôi!”
“Mau qua xét nghiệm máu”.
Bên trong truyền tới tiếng bàn bạc: “Không ổn, bị thương quá nặng, hô hấp không còn… viện trưởng đến chưa? Mau gọi điện đi!”
Lạc Quân Hành đi tới, anh ta quỳ xuống, cánh tay rộng lớn vuốt ve mái tóc mềm mại của Nam Mẫn.
“Tiểu Lục, đừng khóc.
Ngôn Uyên cần em, các anh cũng cần em”.
Anh ta cầm tay Nam Mẫn, nhìn khuôn mặt giàn giụa nước mắt của cô.
Lạc Quân Hành giơ tay lên, lau khô nước mắt cho cô, sau đó đỡ cô dậy: “Đi đi, anh sẽ giúp em chăm sóc anh ta thật tốt”.