Bây giờ đường vân màu đỏ thấm vào càng nhiều, gần như chia đôi với màu trắng, mặt bên điêu khắc một đóa hồng trắng, cùng hoa hồng đỏ nở thành hai đóa hồng mọc cùng một gốc.
“Ông nội, con dấu này sao lại ở trong tay ông?”
Cô nghi ngờ hỏi Nam Tam Tài.
Nam Tam Tài nói: “Dụ Lâm Hải sai người mang tới, nói phần đáy bể một khối, nhờ ông giúp đỡ sửa lại, cầu xin ông nhất định phải sửa được, không thể để cháu biết, sợ cháu tức giận”.
Nam Mẫn nhìn phần đáy con dấu, quả thấy có dấu vết tu sửa.
Tay nghề tu sửa của Nam Ông rất khéo léo, người ngoài ngành không nhìn ra, nhưng Nam Mẫn vừa nhìn liền biết dưới đáy chữ ‘Lâm’ không lành lặn.
Ngọc là thứ đồ có linh tính, chẳng lẽ cái chết của Dụ Lâm Hải đã có điềm báo từ trước?
Sẩm tối, Phó Vực đeo kính đen đến công viên tưởng niệm.
Mưa nhỏ gió thổi nhẹ, anh ta lại không che ô, để mặc hạt mưa lạnh băng dính ướt cơ thể, người đàn ông trước giờ luôn cà lơ phất phơ đột nhiên trở nên trầm ngâm.
Anh ta tháo kính râm, đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhuốm đỏ, anh ta châm một điếu thuốc, hung hăng hít một hơi, rồi lại liên tục ho khan.
Mấy ngày nay, Phó Vực và Triệu Húc rất bận rộn.
Thân là anh em và chiến hữu tốt nhất của Dụ Lâm Hải khi còn sống, hai người tiễn anh đi đoạn đường cuối cùng, lo hậu sự chu toàn cho anh.
Triệu Húc tận mắt nhìn thấy Dụ Lâm Hải chết trước mắt mình, còn Phó Vực không thể gặp mặt anh lần cuối, khi nhìn thấy thì người đã ở trong nhà xác lạnh băng.
Lão Dụ thật sự đã biến thành cá khô già rồi.
“Trước kia ở quân đội, chúng tôi trải qua nhiều nhiệm vụ khó khăn, vô số lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, không ít lần giao lưu với tử thần, vậy mà vẫn sống sót”.
Phó Vực phun một vòng khói trắng như tuyết, lại ho khan một tiếng, cổ họng khàn khàn nói không nổi: “Không ngờ cậu ta cứ như vậy ra đi, ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không có, bà nội nhà nó”.
Nam Mẫn đứng trước bia mộ, Dụ Lâm Hải trong hình mặt đầy nghiêm túc, đôi mắt đen láy hẹp dài giống như có rất nhiều lời muốn nói.
Chỉ tiếc rằng họ không thể nghe thấy.
Phó Vực không nghe thấy một tiếng ‘tạm biệt’ của anh.
Cô cũng không nghe thấy một câu ‘xin lỗi’ của anh.
Mưa lớn hơn, đám người Lạc Quân Hành đưa ông cụ Nam về, Nam Mẫn lên xe của Phó Vực, muốn cùng anh ta uống một ly.
Lạc Quân Hành cau mày, cuối cùng cũng không ngăn cản, chỉ nói: “Chú ý sức khỏe, đừng nôn ra dịch mật lần nữa”.
Nam Mẫn nói không đâu.
Quyền Dạ Khiên cảnh cáo nhìn Phó Vực: “Chăm sóc con bé cho tốt”.
Phó Vực hiếm khi nói chuyện với Quyền Dạ Khiên: “Yên tâm, trước chín giờ tôi đưa cô ấy về”.
*
Tìm thấy một quán bar âm nhạc, vừa vào liền thấy một ca sĩ đang cầm ghita hát dân ca.
Quán bar không đông người, khá yên tĩnh.
Phó Vực muốn gọi cho Nam Mẫn chút rượu trái cây nồng độ cồn thấp, nhưng bị Nam Mẫn trừng mắt, anh ta đã đổi thành sâm banh.
Cô đến đây với anh ta không phải để thưởng rượu, mà là để mua say.
Rót đầy một ly rượu sâm banh lớn, Phó Vực chìa tay ngăn cô: “Em uống ít thôi.
Nếu uống đến chết thì sẽ chết vì tình giống lão Dụ đấy”.
Một câu ‘chết vì tình’ khiến Nam Mẫn không nhịn được phun ra đất, cô bị sặc rượu, ho một trận kịch liệt.
“Aiz, em nói xem…”
Phó Vực đi đến vỗ lưng cô, rút hai tờ khăn giấy đưa cho cô lau miệng.
Nhân viên phục vụ cầm cây lau nhà đi tới lau sạch sẽ, Phó Vực đưa anh ta hai trăm tiền típ, nói lời cảm ơn.
Nói xong, một mùi thuốc lá phả tới.
Nam Mẫn châm một điếu thuốc, phun ra vòng khỏi, dáng vẻ mê hoặc lại hư hỏng, không hề giống cô.
Phó Vực nhìn cô đắm đuối, cảm thấy giống như nửa năm trước, lần đầu gặp cô ở Thủy Vân Gian, mèo hoang nhỏ trong đôi mắt đó viết đầy bi thương, nhưng vẻ bề ngoài tùy ý phóng túng.
Cô thay đổi thành như vậy, từ đầu đến cuối cũng chỉ vì một Dụ Lâm Hải.
“Em muốn làm loạn thế nào đây?”
Phó Vực nói: “Lão Dụ đi rồi, em mặc kệ bản thân? Hay là em hối hận rồi?”