Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi


“Bốp!”
Lí Bân vừa dứt lời thì một cú tát trời giáng từ ông bố nhà mình đã vung tới nửa bên mặt hắn, mạnh tới mức khiến hắn quay ngoắt 180 độ tại chỗ, xém chút ngã lăn xuống đất.

Phòng làm việc cũng vang vọng tiếng rống trách mắng của Lí Long Thăng: “Thằng khốn nạn, mày nói lung tung cái gì đó!”
Dụ Lâm Hải yên lặng ngồi trên sofa, không hé nửa lời dõi theo vở kịch dạy con này, từ đầu tới cuối đều không bày tỏ điều gì, bố con nhà họ Lí giống như đang diễn vở kịch một màn.

Lí Bân bị đánh đồng thời lại nhận được ánh mắt cánh cáo từ ông già nhà mình cuối cùng cũng được tính là thành thực hơn một chút.

So với Lí Bân bỡn cợt, ngạo nghễ cố chấp thì bố hắn- Lí Long Thăng rõ ràng là một người lão luyện, biết tiến lùi, hiểu được đạo lý dựa vào đại thụ hưởng nhiều bóng mát, biết rõ thời thế mới là người tài giỏi.

“Mong tổng giám đốc Dụ đừng chê bai, đứa nhỏ này bị tôi chiều hư rồi, đầu óc toàn là chuyện nam nữ”.

Lí Long Thăng cười lịch thiệp nho nhã: “Đàn ông vẫn nên tập trung vào sự nghiệp, tình yêu chỉ là chuyện vụn vặt dệt hoa trên gấm, tuyệt đối không thể bị tình cảm làm đầu óc u mê, cậu nói có phải không?”
Dụ Lâm Hải ngước mắt hờ hững liếc ông ta một cái.

“Chủ tịch Lí đang nói tôi sao?”
Nụ cười trên mặt Lí Long Thăng đông cứng lại.

Nếu là trước đây ông ta vẫn có thể ngồi chuyện trò vui vẻ với Dụ Lâm Hải, nhưng hiện tại họ có chuyện cầu xin anh, rất khó để bày ra tư thái ung dung.

Dụ Lâm Hải không lớn hơn con trai mình bao nhiêu tuổi, nhưng khí chất của anh dường như còn mạnh mẽ hơn nó, từ trên người anh tỏa ra một loại lực lượng uy nghiêm bẩm sinh, đây chính là khí chất được hun đúc lên từ thực lực và năng lực.

“Nào có, nào có, tổng giám đốc Dụ làm sao có thể là người làm việc theo cảm tính cơ chứ?”
“Do đó không tiếp tục hợp tác với Tinh Vực đương nhiên có lý do của tôi”.

Dụ Lâm Hải khẽ ngả người ra sau, anh dựa lưng vào thành ghế, hơi nâng tay lên, Hà Chiếu liền bước tới đưa cho Lí Long Thăng một xấp tài liệu, trong lòng Lí Long Thăng có một dự cảm không lành nhưng vẫn vươn tay nhận lấy.

Ông ta lật xem vài trang, càng đọc sắc mặt càng trở nên u ám, mà Lí Bân- người đang đứng phía sau ông ta trộm nhìn tài liệu cũng tái xanh cả mặt.

“Sao anh lại có những thứ này?”
Lí Bân trợn trừng mắt nhìn chằm chằm Dụ Lâm Hải: “Anh từ đâu có được chúng? Có phải là theo dõi sau lưng tôi không?”
Hỏi tới lui liền trở nên kích động muốn lao tới tra rõ đầu đuôi nhưng lại bị Hà Chiếu kịp thời ngăn lại rồi lật tay đẩy ra ngoài, cánh tay cũng xém chút bị vặn gãy khiến Lí Bân đau tới mức thét lên thảm thương.

“Xin tổng giám đốc Dụ hãy nương tay!”
Lí Long Thăng hoàn toàn không thể ngồi yên được nữa, đứa con trai ruột của bản thân cho dù không phải thứ gì tốt đẹp nhưng rốt cuộc vẫn chảy trong mình dòng máu của ông ta, nói không đau lòng thì là giả.

Dụ Lâm Hải vẫn trấn tĩnh ngồi trên sofa, biểu cảm không chút dao động: “Người trẻ tuổi quá manh động không phải là chuyện gì tốt.

Chơi đùa thì chơi đùa nhưng chơi tới không biết phân nặng nhẹ, phạm phải một vài lỗi nhỏ liền không tốt nữa rồi”.

Một câu nói giản đơn này của anh khiến Lí Long Thăng phải toát mồ hôi lạnh, liên tục khom người nói phải.

“Đây là tôi kêu người chặn đứng giữa chừng, nếu không e rằng nó đã nằm trong tay các bộ phận liên quan rồi, tài liệu cầm về đi, hợp đồng cũng vậy, nuông chiều con cái cũng là một cách giết hại chúng, hy vọng chủ tịch Lí tự thu xếp ổn thoả”.

Hôm nay Dụ Lâm Hải mặc một chiếc áo sơ mi đen, như dung hòa làm một với chiếc ghế đen phía sau, anh ngồi đó sừng sững bất động, lạnh nhạt như thể không có cảm xúc.

Một người như vậy sao có thể xử trí theo cảm tính đây?
Mồ hôi lạnh trên người Lí Long Thăng đã thấm ướt cả quần áo, ông ta chỉ cảm thấy chuyến đi này quá đường đột mà mất cả chì lẫn chài.

Ông ta xách đứa con trai đã tê liệt như một bãi bùn nhão, chán chường rời đi.

Sau khi hai người họ đi khuất bóng, Hà Chiếu bước tới hỏi Dụ Lâm Hải đầy bất an: “Tổng giám đốc Dụ, bố con nhà họ Lí này không phải là hạng lương thiện gì, bọn họ sẽ không tính sổ lên đầu phu nhân mà rắp tâm trả thù chứ?”
Vẻ mặt của Dụ Lâm Hải chợt lạnh đi, anh biết thái độ làm người của bố con nhà họ Lí, cũng không phải hoàn toàn không để tâm.

“Cậu cử người theo dõi mọi động thái của họ, phát hiện bất kỳ hành động không thích hợp nào lập tức báo cáo lại cho tôi, bao gồm cả Nam Mẫn bên kia, điều hai người tới đó để mắt sát sao một chút”.

“Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay”, Hà Chiếu nhận lệnh rời đi.

……
Sau bữa tối, Nam Mẫn tới phòng máy chọn một khối vật liệu, dự định khắc một món đồ chơi để luyện tay.

Sau khi trở về thành phố Nam cô vẫn luôn bận rộn với đống việc lớn việc nhỏ của công ty không rút ra được thời gian rảnh, kỹ thuật gần như bỏ bê, nếu không luyện một ngày tay liền cứng lại.

Cô ngồi dưới ánh đèn, tay cầm con dao khắc một cục vàng.

Khối vàng rực rỡ cho dù mẩu vụn cũng là tiền, nhưng Nam Mẫn lại không cảm thấy chút tiếc rẻ, hạ dao vừa nhanh vừa chuẩn xác, dọc theo những đường rãnh tinh xảo trong chốc lát liền khắc ra một đóa hoa hồng, sống động như thật.

Nghề thủ công này có thể coi là kỹ năng độc nhất vô nhị của nhà họ Nam bọn họ, mỗi thế hệ chỉ chọn một người thừa kế, ông nội truyền cho bố, bố truyền lại cho cô.

Khi Nam Mẫn lên ba tuổi đã ngồi trong lòng bố cầm dao khắc bắt đầu chạm khắc đồ vật, không biết đã lãng phí mất bao nhiêu vàng bạc đá ngọc mới luyện thành một tay kỹ thuật như hôm nay.

Chỉ là không ai ngoại trừ gia đình của cô biết đến việc cô có tài năng này, Dụ Lâm Hải cũng không ngoại lệ.

Vừa khắc xong một đóa hồng, Nam Mẫn đang định khắc một bông hồng khác thì điện thoại nội bộ đổ chuông, cô đứng dậy nhấc máy, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của quản gia Triệu, nói rằng Nam Nhã muốn gặp cô.

“Để cô ta vào đi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui