Giọng nói yếu ớt của Tĩnh Sam, giống như móng vuốt của mèo com, nhẹ nhàng cào lên đầu quả tim của Hàn Thiên Sư,
Anh khó có thể đối mặt với sự dịu dàng của cô, thấp giọng dụ dỗ: "Đừng căng thẳng, anh sẽ rất nhẹ, rất nhẹ!"
Giọng của anh, rất nhẹ nhàng, như kỳ tích an ủi tâm trạng căng thẳng của Tĩnh Sam.
Cô cắn chặt môi dưới, gật đầu: "Ừ, em tin anh!"
Hàn Thiên Sư hít sâu một hơi, chậm rãi cọ sát vào Tĩnh Sam.
Điện thoại di động, đột nhiên vang lên, làm hai người toàn tâm tập trung vào cửa ải cuối cùng kinh hãi, đều tự run lên.
Là mẹ Hàn gọi đến!
Hàn Thiên Sư cúp điện thoại, xoay người nhảy xuống giường, cũng gấp giọng thúc giục: "Tĩnh Sam, nhanh mặc quần áo, ông nội té xỉu đang đưa đến bệnh viện!"
Hai mươi phút sau, Hàn Thiên Sư và Tĩnh Sam cùng chạy đến bên viện tụ hợp với ba Hàn mẹ Hàng.
Hỏi thăm một lượt, mới biết chỉ là sợ bóng sợ gió một lúc.
Ông cụ Hàn huyết áp thấp, cho nên mới xuất hiện tình trạng hôn mê.
Trước mắt, đã tỉnh, thoát khỏi nguy hiểm.
Rời khỏi bệnh viện, Tĩnh Sam ngơ ngác nhìn bầu trời.
Trời xanh, mây trắng, ánh mắt trời ấm áp! Tất cả đều có vẻ rất tốt đẹp.
Nhưng mà, rốt cuộc là sai lầm ở đâu? Vì sao, cô muốn giao thân thể của mình cho Hàn Thiên Sư, hoàn toàn chân chính trở thành người phụ nữ của anh, lại khó như vậy chứ?
"Ngẩn người làm gì? Lên xe đi!" Hàn Thiên Sư mở cửa xe, lại quay đầu lại thấy Tĩnh Sam đang nhìn trời phát ngốc, lên tiếng gọi cô.
Tĩnh Sam hoàn hồn, "A" một tiếng, ngoan ngoãn ngồi vào ghế lại phụ.
Hàn Thiên Sư thu hết vẻ ủ rũ của cô vào trong mắt, đột nhiên nghiêng người đến: "Tĩnh Sam, không thể giúp anh dập lửa, trong lòng em rất mất mát sao?"
Tĩnh Sam sững sờ, lập tức phủ nhận: "Nào có đâu? Anh đừng nói lung tung."Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Hàn Thiên Sư nhéo nhéo cái mũi Tĩnh Sam, "tốt bụng" trấn an nói: "Không sao, đêm nay lại tiếp tục!"
Lời nói này của Hàn Thiên Sư có điều ngụ ý, Tĩnh Sam làm bộ nghe không hiểu, khuôn mặt mắc cỡ đỏ bừng.
Chạy thẳng một đường đến công ty, Hàn Thiên Sư theo lệ thường dừng xe ở một góc đường cách công ty hơn hai trăm mét.
Tĩnh Sam cởi dây an toàn, xoay người muốn xuống xe.
Hàn Thiên Sư nhanh tay lẹ mắt, kéo cô lại.
"Cứ đi như vậy?" Anh nhíu mày, giọng điệu có chút âm dương quái khí.
Tĩnh Sam mờ mịt: "Sao thế? Anh có chuyện gì sao?"
Hàn Thiên Sư cảm thấy Tĩnh Sam này không chỉ đần, mà lại còn không có tình thú.
Nghiêng người, cả người đưa lên, cách đôi môi Tĩnh Sam chỉ một cen ti mét.
"Có muốn, cho anh một nụ hôn không?" Anh cong môi lên, cười thành tiếng, giao quyền quyết định cho người phụ nữ ngốc không hiểu tình thú này.
Tĩnh Sam nghe lời này, ánh mắt sáng lóe lên.
Sau đó, nặng nề gật đầu đồng ý: "Được rồi!"
Cô cẩn thận đụng về trước, ấn một nụ hôn xuống môi Hàn Thiên Sư, sau đó nhanh chóng rời đi, giống như đối phương là vật dễ vỡ vô cùng trân quý không đụng được.
Hàn Thiên Sư toàn toàn bị sự qua loa của Tĩnh Sam đánh bại! Người phụ nữ này, quả nhiên thật sự chỉ cho anh một nụ hôn.
Chỉ là, như thế sao mà đủ?
Bàn tay lớn, không chút do dự đưa đến, kìm chặt sau gáy Tĩnh Sam.
Đôi môi, dùng lực mạnh mẽ chiến lấy môi mềm của cô, đầu lưỡi bắt đầu cạy mở hàm răng đóng chặt của cô.
Ban ngày ban mặt, trên đường cái, Tĩnh Sam cảm thấy như ăn trộm, bị hành đông kinh người này của Hàn Thiên Sư làm cả người căng cứng.
Hàm răng cắn chặt, cũng không hiểu sao cắn chặt hơn!
Hàn Thiên Sư trái nạy phải nạy ra, không cách nào làm được.
Một bàn tay nhàn rỗi khác, không có ý tốt đặt trước người Tĩnh Sam, ác liệt ấn một cái.
"A!" Tĩnh Sam đau kêu thành tiếng.
Lúc này, Hàn Thiên Sư thừa dịp mà vào.
"Hàn Thiên Sư, anh đừng..." Tĩnh Sam chỉ mới kịp nói một nửa, đã bị Hàn Thiên Sư thành công đoạt đất, nắm giữ thế cục trước mặt.
Tĩnh Sam không có cách nào nói ra nửa chữ, chỉ có thể phát ra tiếng "Ưm ưm" kháng nghị.
Hàn Thiên Sư không quan tâm, hôn quấn quít say mê, khí thế bức người.
Đợi đến sau một khi kết thúc một nụ hôn sâu, thì hô hấp của Tĩnh Sam cũng đã bị Hàn Thiên Sư cướp đi phân nửa, cả người có chút mềm oặt ra.
Hai bên má đỏ lên, ánh mắt giống như oán thán trừng Hàn Thiên Sư.
"Buổi tối, lại chỉnh đốn em!" Hàn Thiên Sư nhìn vẻ mặt đáng yêu như con thỏ của Tĩnh Sam, nhịn không được đưa tay nhéo cái mũi của cô, tàn nhẫn đe dọa cô.
Tĩnh Sam đánh rớt tay Hàn Thiên Sư, để lại một câu "lưu manh", sau đó mở của xe nhảy xuống, cả đường chạy thục mạng giống như là con thỏ nhỏ nhìn thấy sói xám lớn.
Trong xe, Hàn Thiên Sư nhìn chằm chằm vào bóng lưng chạy trốn nhanh như chớp của Tĩnh Sam, trong đầu quanh quẩn chỉ là tư thái mê hoặc thở gấp trong lòng anh vừa rồi.
Nhấp nhẹ môi mỏng, giống như là đang nhớ lại hương vị mềm mại chỉ thuộc về cô.
Không thể không thừa nhận, người phụ nữ này, nhìn lướt qua thân phận của cô, kỳ thật...cũng khá tốt!".
Ngôn Tình Hài
Lái xe đuổi theo người phụ nữ chạy nhanh hơn thỏ kia, Hàn Thiên Sư cố ý huýt một tiếng sáo.
Lúc Tĩnh Sam quay đầu nhìn qua, Hàn Thiên Sư đưa tay làm một ra vẻ một cây súng ngắn xử lý cô.
Tĩnh Sam nhìn thấy, cũng không cam chịu yếu thế, trả lại cho Hàn Thiên Sư một mặt quỷ le lưỡi.
Hàn Thiên Sư thấy thế, cả người khẽ giật mình, lập tức nhịn không được cười ra tiếng.
Trái lại mắt vụng rồi, người phụ nữ này còn có một mặt nghịch ngợm như vậy.
Bãi đồ xe công ty Hàn thị, Hàn Thiên Sư vững vàng dừng xe.
Vừa mới mở cửa xe, nhìn thấy Lam Oánh trang điểm tinh sảo chân thành đi đến.
Hàn Thiên Sư nhớ đến chuyện tối hôm qua Tĩnh Sam nói, ánh mắt âm lãnh bắn về phía Lam Oánh.
Lam Oánh nhìn Hàn Thiên Sư, chỉ lo vui mừng, cũng không phát hiện ý lạnh phát ra dưới đáy mắt của anh.
Cô ta cười nói tự nhiên tiến lên, ôn nhu chào hỏi: "Anh rể, sớm!"
Hàn Thiên Sư híp hai mắt lại, nghiêm mặt hỏi ngược lại: "Giám đốc Lam, sao tôi không biết Tĩnh Sam nhận cô làm em gái lúc nào?"
"..." Sắc mặt Lam Oánh ửng đỏ.
Không để cô mở miệng nói gì đó, đã nghe Hàn Thiên Sư lại nói: "Chuyện của tôi và Tĩnh Sam, cô biết cũng đã biết.
Nhưng mà, tôi khuyên cô, tốt nhất đừng để cho tất cả mọi người đều biết.
Mặt khác, công ty không nuôi những người rảnh rỗi nói huyên thuyên, nhất là phòng thiết kế.
Cho nên tôi tin, với sự quyết đoán của Giám đốc Lam, nhất định sẽ diệt sạch những hiện tượng này phát sinh, đúng không?"
Hai chữ cuối cùng, Hàn Thiên Sư dùng giọng điệu thoải mái hỏi, trên thực tế mặt lạnh như sương, uy hiếp tạo áp lực vô cùng rõ ràng.
Lam Oánh nghẹn một hơi ở cổ, không lên được cũng không xuống được, cả người nghẹn đỏ mặt.
Cô ta sao có thể ngờ được, Hàn Thiên Sư là che chở Tĩnh Sam trước mặt mình như vậy? Đây là tiết tấu gì? Chẳng lẽ tối hôm qua chị chọn không hành động sao?
Hít sau một hơi, Lam Oánh rất thức thời không giằng co với Hàn Thiên Sư.
Cô cong môi lên, cười sáng lạn như hoa: "Tổng giám đốc Hàn, anh nói rất đúng!"
Hàn Thiên Sư cũng không để ý Lam Oánh nữa, xoay người phất áo rời đi.
Để lại Lam Oánh tại chỗ, nụ cười cứng ngắc lạnh băng, đáy mắt phát ra hận ý thấu xương.
Dựa vào cái gì một cái bánh bao mềm như Tĩnh Sam lại có thể được Hàn Thiên Sư chăm sóc như vậy, che chở như vậy? Rõ ràng chỉ là một tiểu tiện nhân do một người phụ nữ đê tiện sinh ra mà thôi, sao có thể so với người làm bạn bên cạnh Hàn Thiên Sư không ly không rời suốt mười năm như cô ta?
Sao có thể?
Lấy điện thoại ra, Lam Oánh nhanh chóng gọi cho Lam Vy.
Đối phương vừa nhận máy, cô ta đã nghẹn ngào giả khóc thành tiếng: "Chị, em vừa rồi gọi Hàn Thiên Sư là anh rể, anh ấy nói không biết Tĩnh Sam lúc nào thì nhiều thêm một người em gái, còn khiển trách em...".