Tĩnh Sam tuyệt vọng, hai tay che chặt trước mặt, cố gắng giữ lại tấm vải duy nhất trên người.
“Đi chết mẹ mày đi!” Một tiếng rống giận quen thuộc vang lên, đột nhiên mặt đất bằng phẳng, mặc dù lời nói khó nhưng… lại con mẹ nó dễ nghe!
Ngay sau đó gã đàn ông trung niên đang cưỡi trên người Tĩnh Sam sợ hãi kêu lên, người bị đá văng ra ngoài.
Tĩnh Sam kích động ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hàn Thiên Sư đứng ngược sáng dưới ánh đèn pin trước mặt cô như một vị thần…
Hàn Thiên Sư lái xe đến công ty, quẹt thẻ vào cửa hông rồi đi thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc.
Anh đi vào từ cửa hông rồi đi thang máy, cửa thang máy mở ra là tới bộ phận thiết kế.
Khi anh ở trong thang máy, lòng vẫn chưa chắc chắn Tĩnh Sam đã gặp chuyện.
Khi thang máy dừng ở tầng 12, cửa từ từ mở ra, anh đi ra nghe thấy tiếng hét của Tĩnh Sam.
Khoảnh khắc đó tim anh như thắt lại, anh đã có thể chắc chắn Tĩnh Sam thật sự gặp chuyện rồi!
Anh đưa tay bấm bên ngoài cửa thang máy nhưng đèn hành lang bên ngoài bộ phận thiết kế không bật lên như trong dự liệu của anh.
Lòng anh càng thêm nghi ngờ, thang máy dùng được mà đèn lại hỏng?
“Con khốn!” Hàn Thiên Sư nghe thấy tiếng giận dữ chửi bới của người đàn ông vọng ra từ bộ phận thiết kế.
Anh ngước mắt lên thấy trong phòng thiết kế rộng lớn có một tia sáng yếu ớt, giống như ánh sáng từ đèn pin, mà cánh cửa phòng đang mở một nửa.
Anh vội vàng chạy tới, có thể nghe thấy rõ tiếng xé vải và tiếng kêu kinh hoàng của người phụ nữ.
Trong đầu anh đã mơ hồ đoán được có chuyện chẳng lành xảy ra.
Anh không dám do dự, lao thẳng về phòng thiết kế như bay.
Khi Hàn Thiên Sư đạp cửa ra, cảnh tượng đập vào mắt khiến anh gần như ngưng thở.
Một người đàn ông đè Tĩnh Sam dưới đất, dùng cả hai tay kéo lấy mảnh vải cuối cùng trên người Tĩnh Sam.
Vì Hàn Thiên Sư đứng ngược sáng nên đèn pin trong tay chiếu vào trán Tĩnh Sam, màu máu đáng sợ và hai má đỏ bừng trên mặt cô nhìn mà sợ.
Lòng anh đột nhiên co rút, như nghẹn lại, như đau đớn.
Có một ngọn lửa từ lòng bàn chân bốc thẳng lên, ngọn lửa giận lan ra khắp toàn thân anh.
“Đi chết mẹ mày đi!” Giây tiếp theo, anh giận dữ lao tới, nhấc chân đá mạnh vào gã đàn ông, đá văng hắn khỏi người Tĩnh Sam.
Sau đó hai tay anh nắm chặt thành nắm đấm, hướng ánh mắt kiểm tra toàn bộ phòng thiết kế.
Nhưng anh nhìn thấy một đống hỗn độn trên mặt đất, chậu cây bị đập vỡ, tài liệu nằm rải rác, áo khoác của tên bảo vệ, thắt lưng, và… quần áo bị xé rách của Tĩnh Sam.
Váy cô bị xé toạc ra, ngay cả chiếc quần con bên trong cũng lộ ra ngoài.
Nhưng không biết tại sao nhìn thấy miếng vải cuối cùng che những nơi riêng tư trên người Tĩnh Sam, đáy lòng Hàn Thiên Sư mới thoáng yên tâm hơn.
Có loại cảm giác may mắn và sợ hãi khi anh đến đúng lúc! Nếu anh phớt lờ cuộc gọi của Tĩnh Sam, không đến tìm cô thì sợ rằng cô đã…
Hàn Thiên Sư cau chặt lông mày nhìn chằm chằm Tĩnh Sam đang chật vật, nhếch nhác.
Tĩnh Sam lúc này đang nước mắt lưng tròng nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ và uất ức, dường như… còn có một tia không dám tin.
Toàn thân cô đầy sẹo, trán bị đánh chảy máu, má sưng vù, khoé miệng cũng rỉ máu, cánh tay và trên chân có rất nhiều vết xước do bị cào cấu dã man.
Những dấu vết này không nghi ngờ gì đã khiến khiến ngọn lửa giận trong Hàn Thiên Sư càng thêm bùng cháy.
“Hàn… Hàn Thiên Sư?” Trong sự im lặng quái dị của áp suất thấp, Tĩnh Sam run run gọi tên anh, dường như đến giờ phút này cô vẫn chưa dám tin người đứng trước mặt mình lại là Hàn Thiên Sư.
Hàn Thiên Sư chau mày, tay nhanh hơn não, anh cởi áo khoác trên người mình, nhanh chân bước tới ngồi xổm xuống, quấn chặt áo khoác lên người Tĩnh Sam.
“Là anh!” Anh trầm giọng trả lời.
Tĩnh Sam cắn chặt môi, nắm lấy quần áo Hàn Thiên Sư đang quấn trên người mình.
“A!” Phía sang vang lên tiếng kêu đau đớn của nhân viên bảo vệ trung niên.
Cú đá vừa rồi của Hàn Thiên Sư không hề nhẹ, ông ta chúi đầu dưới đất, đầu óc choáng váng một lúc lâu mới định thần lại.
“…” Khi Hàn Thiên Sư nghe thấy tiếng kêu đau đớn của nhân viên bảo vệ trung niên, ánh mắt anh hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Anh quay đầu lại, từ từ đứng dậy đi về phía bảo vệ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu răng rắc.
Tên bảo vệ trung niên không biết Hàn Tĩnh, nhưng hắn biết Hàn Thiên Sư.
Tổng giám đốc công ty Hàn Thị, chỉ một người này thôi không có ai khác.
Nếu hắn không biết Hàn Thiên Sư thì còn dám làm bảo vệ công ty Hàn Thị sao?
Lúc này hắn ngẩng đầu lên, nương theo ánh sáng đèn pin nhìn thấy người đang từ từ đi về phía mình chính là Hàn Thiên Sư, hắn lập tức sợ hãi run rẩy quỳ trên mặt đất.
“Sếp… sếp Hàn, Sếp Hàn!” Gã bảo vệ liên tục gọi hai lần “sếp Hàn”, sợ hãi đến mức không nói được gì khác.
Sao hắn có thể nghĩ ra được lúc này Hàn Thiên Sư lại xuất hiện ở công ty, còn tình cờ đến phòng thiết kế và nhìn thấy cảnh vừa rồi?
Hàn Thiên Sư không trả lời, giơ chân đá vào người hắn ta, tàn nhẫn, không chút nhân nhượng!
“A!” Tên bảo vệ bị đau, nặng nề ngã xuống đất.
Hàn Thiên Sư tiến lên, đấm hắn ta hai cú.
“Bịch bịch!”, hai cú đấm mạnh mẽ, tàn nhẫn đập vào đầu và mặt hắn ta với lực cực kỳ cay độc.
“A! Giám đốc Hàn… đừng đánh nữa! Giám đốc Hàn tha mạng!” Tên bảo vệ còn không thể đánh trả, liên tiếp ăn mấy cú đấm, đau đớn cầu xin tha thứ.
Hàn Thiên Sư tiếp tục đánh tới tấp, tức giận chửi: “Tha mạng? Mày đánh vợ tao như vậy mà mày vẫn muốn sống?”
Nhân viên bảo vệ trợn tròn mắt, không tiêu hoá được lời nói của Hàn Thiên Sư.
Người phụ nữ như con nhím vừa nãy là vợ sếp Hàn? Sao… sao có thể?
Không cho hắn thời gian nghĩ nhiều, cú đấm tiếp theo của Hàn Thiên Sư đã tới, anh đánh hắn đầu óc choáng váng, răng lung lay.
“Đừng đánh nữa! Sếp Hàn, tôi sai rồi… Tôi không biết, tôi thật sự không biết đó là vợ sếp, cầu xin sếp tha mạng!” Bảo vệ trung niên bị đánh như đầu heo, giọng nói đầy vẻ cầu xin.
Chỉ trong vòng ba đến năm phút, Hàn Thiên Sư liên tục đấm vào mặt hắn, đầu hắn, bây giờ mũi và miệng hắn đều đang chảy máu.
Trong lòng nói không sợ là giả.
Ai không sợ chết? Tên bảo vệ rất sợ nếu Hàn Thiên Sư đánh tiếp thì đêm nay hắn thật sự sẽ bị chôn ở đây.
Hàn Thiên Sư hoàn toàn không nghe lọt tai lời tên bảo vệ, đấm liên tiếp cú này đến cú khác, cơn giận trong lòng anh không hề được dập tắt vì sự cầu xin thương xót của đối phương, mà ngược lại ngày càng bùng cháy mãnh liệt.
Trong đầu anh chỉ nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trước đó.
Những vết thương trên người Tĩnh Sam không nghi ngờ gì chính là do tên bảo vệ trung niên này gây ra.
Tên đàn ông khốn nạn này có thể tàn nhẫn với phụ nữ như vậy, sao Hàn Thiên Sư có thể dễ dàng tha cho hắn?
“Ưm! Giết người, đánh chết người rồi!” Tên bảo vệ trung niên yếu ớt nói nhỏ, cố gắng dùng hai tay che mặt, nhưng Hàn Thiên Sư đã túm lấy cổ tay hắn, hung ác bẻ gãy.
Sau đó hai tiếng “răng rắc” vang lên, hai tay hắn ta buông thõng xuống đất, đau đến mức hắn hít vào một hơi khí lạnh rồi kêu lên: “Chết người rồi, chết người rồi”..