Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

"Anh sẽ không làm như vậy đâu." Cố Thiên Tuấn sững sờ một lúc sau đó nghiêm túc nói, "Như vậy không công bằng với em, cũng không công bằng với An Nhiên!"

Chu Mộng Chỉ biết rằng tuy Cố Thiên Tuấn làm việc quyết đoán, nhưng vẫn có nguyên tắc riêng của mình, chuyện như vậy anh không muốn làm cũng rất bình thường.

Chỉ là với tình hình hiện tại thì chỉ khi Cố Thiên Tuấn làm như thế thì Cố Thị mới có cơ hội chuyển mình.

Hơn nữa, nếu cô ủng hộ Cố Thiên Tuấn kết hôn với An Nhiên rồi thì trong lòng anh nhất định sẽ rất cảm kích mình, cảm thấy mình rất hiểu chuyện, như vậy thì địa vị của cô trong lòng anh càng vững chắc hơn nữa!

Đợi ngày Cố Thiên Tuấn thành danh thì sẽ bảo anh từ bỏ An Nhiên, vị trí phu nhân Cố không của mình thì còn ai vào đây nữa?

Bất luận suy nghĩ thế nào, Chu Mộng Chỉ đều cảm thấy, chỉ cần lúc này bản thân mình chịu thiệt một chút thì tất cả vinh hoa phú quý sau này sẽ đều là của cô!

Nghĩ đến đây, Chu Mộng Chỉ lại khuyên Cố Thiên Tuấn: "Thiên Tuấn, vì anh, em làm gì cũng sẵn lòng cả, em sẽ không so đo công bằng hay không công bằng gì đâu. Còn về An Nhiên..."

Chu Mộng Chỉ nói đến đây thì dùng một giọng điệu cảm thông tiếp tục nói: "Cùng lắm thì lúc đó, chúng ta bồi thường cho cô ta. Bất luận cô ta ra điều kiện gì chúng ta đều đáp ứng hết!"

Cố Thiên Tuấn nghe Chu Mộng Chỉ nói như vậy thì cau mày lại không nói gì.

"Thiên Tuấn..." Chu Mộng Chỉ nhìn Cố Thiên Tuấn, tình cảm nói, "Con người ta sống trên đời này đều phải chịu tổn thương, thỉnh thoảng cũng sẽ phải làm người khác bị tổn thương. Dù anh đi trên đường thì cũng sẽ vô tình đạp chết vài con kiến. Hoặc đó là số mệnh an bài An Nhiên phải trải qua những chuyện như thế. Nên, đứng ở một góc độ nào đó, chúng ta làm như vậy cũng sẽ mang lại lợi ích nhất định cho cô ta."

Khả năng an ủi người khác và đổi trắng thay đen của Chu Mộng Chỉ vô cùng tuyệt vời, cộng thêm việc bây giờ Cố Thiên Tuấn đang rất cần sự giúp đỡ từ công ty An Thị để đoạt lại quyền hành từ tay mẹ kế, nên dưới những lời lẽ khuyên bảo của Chu Mộng Chỉ, Cố Thiên Tuấn cân nhắc nhiều lần cũng coi như là đã mặc định rồi.

Thế là, hai tuần sau khi An Nhiên quen biết Cố Thiên Tuấn, An Nhiên và Cố Thiên Tuấn chính thức hẹn hò.

Lời tỏ tình của Cố Thiên Tuấn rất đơn giản, chỉ đơn giản là gửi một tin nhắn cho An Nhiên: Chúng ta ở bên nhau nhé.

Khi An Nhiên nhin thấy tin nhắn này, tưởng như là không dám tin vào mắt mình, cô vội gọi điện thoại cho anh.

"A lô?"

Đầu bên kia điện thoại, giọng của Cố Thiên Tuấn lạnh lùng khiến lòng An Nhiên bồi hồi, cô ngập ngừng một lúc rồi ấp úng nói: "À, anh gửi tin nhắn cho em à, anh gửi nhầm phải không?"

"Không có." Giọng nói đầu bên kia của Cố Thiên Tuấn vẫn rất lạnh lùng.

"Vâng." An Nhiên vui mừng khôn xiết không biết nói gì, chỉ cầm điện thoại ngớ người ra: Thiên Tuấn thổ lộ với mình rồi sao? Chúng ta ở bên nhau thật rồi sao?

An Nhiên lờ mờ cũng không biết là mình cúp máy hay là Cố Thiên Tuấn cúp máy.

Nhưng, phản ứng của An Nhiên là bỗng chốc hét to và nhảy cẫng lên, cười điên dại cả đêm.

Tiếp theo đó, Cố Thiên Tuấn và An Nhiên bắt đầu chính thức hẹn hò, trong quá trình hẹn hò thì chẳng qua cũng chỉ là những chuyện mà các cặp đôi yêu nhau thường làm, cùng xem phim, cùng ăn cơm, thỉnh thoảng gọi điện thoại hỏi thăm đối phương.

Tuy Cố Thiên Tuấn thường trơ mặt ra, còn hay cau mày, nhưng thái độ đối xử với An Nhiên vẫn rất tốt, anh lịch sự khách sáo, dịu dàng chu đáo với cô, đối mặt với những khi cô líu ríu không ngừng, Cố Thiên Tuấn không hề cảm thấy bực mình, mà lúc nào miệng cũng nở nụ cười.

Còn về sự tương tác giữa hai con người, sự tiếp xúc thân mật nhất giữa Cố Thiên Tuấn và An Nhiên chính là tay nắm tay. Những biểu hiện này càng khiến cho An Nhiên không có chút kinh nghiệm tình trường gì cho rằng, Cố Thiên Tuấn là một người khiêm tốn lễ độ, thực ra anh ấy rất thích mình, chỉ là không thể hiện ra thôi.

Những ngày tháng yêu Cố Thiên Tuấn, thì trừ lúc mẹ cô còn sống ra, đây đại khái là khoảng thời gian vui nhất trong cuộc đời của An Nhiên,.

Sau khi Cố Thiên Tuấn và An Nhiên yêu nhau không bao lâu, gia đình hai bên hối thúc họ kết hôn.

Cố Thiên Tuấn cầu hôn An Nhiên vào ngày sinh nhật của cô.

Đó là một nhà hàng Tây được trang trí giản dị và tinh tế.

Hai người An Nhiên và Cố Thiên Tuấn giống như bình thường vậy: An Nhiên nói líu ríu không ngừng, Cố Thiên Tuấn thì không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng gật đầu, để cô biết là mình đang nghe.

Sau khi dùng bữa, An Nhiên vừa định rời khỏi thì Cố Thiên Tuấn giữ tay cô lại, vẻ mặt với biểu cảm vô cùng phức tạp.

"Sao thế? Thiên Tuấn?" Lòng bàn tay ấm áp của Cố Thiên Tuấn nắm lấy bàn tay trắng nõn nà của An Nhiên, khiến cho trái tim cô đột nhiên đập rất nhanh.

Đôi mắt của Cố Thiên Tuấn sáng lên, cuối cùng anh đứng dậy, bước đến phía trước của An Nhiên, thân hình cao to bao trùm lấy An Nhiên trong tích tắc.

An Nhiên ngồi ở vị trí ban đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Thiên Tuấn, không biết anh ấy muốn làm gì.

Chính lúc này đây, Cố Thiên Tuấn đột nhiên quỳ một chân xuống, sau đó lấy một chiếc nhẫn ra. Đó là một vòng tròn bạch kim đơn giản mà thôi.

Nhưng trong mắt An Nhiên, đó là thứ quý giá nhất trên đời! Nhìn chiếc nhẫn phát ra ánh sáng nhẹ nhàng dưới ánh đèn, nhưng An Nhiên vẫn vui mừng đến khóc thét lên.

An Nhiên ngạc nhiên che miệng mình lại, cả người thẫn thờ ở đó.

"An Nhiên, lấy anh nhé?" Cố Thiên Tuấn nhấp nhấp bờ môi của mình nhìn An Nhiên hỏi.

Cố Thiên Tuấn lúc này rất mâu thuẫn, lý trí nói với anh, không nên lừa dối và tổn thương An Nhiên như vậy, nhưng thực tế luôn nhắc nhở anh rằng: Chỉ có lấy An Nhiên, công ty Cố Thị mới có thể đi xa hơn.

"Em đồng ý!" Chính trong khoảnh khắc Cố Thiên Tuấn đang mất hồn, An Nhiên gật đầu đồng ý không do dự. Tuy không lãng mạn như trong tưởng tượng, nhưng chỉ cần Cố Thiên Tuấn thích cô, như vậy là đủ rồi.

An Nhiên đưa tay lau nước mắt xúc động trên má, ôm chặt Cố Thiên Tuấn: "Thiên Tuấn, em hạnh phúc quá, cảm ơn anh đã làm em vui như vậy." An Nhiên ôm chằm lấy Cố Thiên Tuấn, kề lên vai Cố Thiên Tuấn và mỉm cười.

Cố Thiên Tuấn thở dài trong lòng: Cuối cùng cô ấy cũng đồng ý rồi.

Lúc này, những vị khách khác trong nhà hàng cũng nở nụ cười nhìn Cố Thiên Tuấn và An Nhiên, không ngừng cổ vũ, thật lòng chúc phúc đôi tình nhân trước mặt, "Những người yêu nhau cuối cùng cũng ở bên nhau".

Tối hôm đó, An Nhiên dẫn theo Cố Thiên Tuấn đi gặp An Tịnh Phong.

Sau khi An Tịnh Phong nghe thông tin này, đầu tiên ông sững sờ, tiếp đó là cảm động, cuối cùng, ông cũng đã an tâm rồi, ông thở phào nhẹ nhõm.

Lúc đó Cố Thiên Tuấn đã nhìn rõ hết những biểu cảm phức tạp của An Tịnh Phong, nếu như nói, An Tịnh Phong chỉ muốn mình lấy An Nhiên, vậy thì An Tịnh Phong đáng ra là vui vẻ, nhưng tại sao lại như đã trút được gánh nặng mà thở phào như vậy?

An Tịnh Phong rốt cuộc còn chuyện gì giấu mình đây?

Lúc đó Cố Thiên Tuấn rất ngạc nhiên, chỉ là, điều quan trọng bấy giờ là cứu công ty khỏi cuộc khủng hoảng, nên chỉ suy nghĩ thoáng qua chứ không để trong lòng.

Còn An Nhiên, lúc đó chỉ chìm đắm trong niềm vui của tình yêu chứ không hề nhận ra điều khác thường của bố mình.

Thế là, năm An Nhiên 20 tuổi, cô đã kết hôn với Cố Thiên Tuấn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui