Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Tuy nhiên, An Điềm không có thời gian để khen ngợi An An, vì hiện tại đầu óc cô đang nghĩ về căn nhà bị ngập trong nước.

An Điềm bế An An suy nghĩ một hồi, sau đó đặt An An xuống, lấy điện thoại ra gọi cho chủ nhà và chủ thầu, bảo họ nhanh chóng đến sửa chữa.

Bây giờ đang là buổi tối, bà chủ nhà đang chơi mạt chược hăng máu ở một khu khác, không nhận điện thoại của An Điềm.

Song chủ thầu đã nghe điện thoại của cô, nói rằng sẽ cử người đến sửa chữa, nhưng nghe giọng điệu phân tâm lười biếng của anh ta, không biết khi nào mới chịu đến nữa!

An Điềm thở dài, ngồi xổm xuống nói với An An: “An An, con đợi ở đây nhé, mẹ vào trong sửa ống nước.”

“Nhưng chú hồi nãy đã vào trong sửa rồi.” An An chỉ vào nơi mà Cố Thiên Tuấn vừa đứng rồi nói với An Điềm.

An Điềm vội quay người lại, lúc này mới nhận ra Cố Thiên Tuấn đã vào trong nhà mình không biết từ khi nào.

“Đúng là đã rối lại càng rối! Một nhà tư bản hút máu chỉ biết ngồi trong văn phòng thì lấy gì biết làm việc nhà!” An Điềm nhíu mày lại. Cô thở dài, túm váy lên rồi lấy thắt lưng buộc lại, chiếc váy ngay lập tức ngắn chỉ đến đầu gối.

An Điềm lại cởi giày cao gót ra, lội chân trần trong nước và đi vào bếp. An An cũng mang ủng, đi theo An Điềm vào trong.

Lúc đầu, An Điềm định chế giễu Cố Thiên Tuấn gây thêm rắc rối, nhưng không ngờ, cô vừa đi vào bếp đã thấy Cố Thiên Tuấn trong chiếc sơ mi trắng đang cố sức vặn một con vít trên ống nước.

Nước bắn tung tóe vào người Cố Thiên Tuấn, chớp mắt đã làm ướt sũng chiếc áo sơ mi trắng của anh. Chiếc áo trắng ướt sũng dính sát vào tấm lưng rắn chắc của Cố Thiên Tuấn, làm lộ rõ những cơ bắp cuồn cuộn và thân hình cường tráng của anh.

An Điềm đứng nhìn ngây ra đó, nhất thời không biết phải nói gì.

Lúc này, Cố Thiên Tuấn quay đầu lại. Anh đưa tay lên lau những giọt nước trên mặt rồi nhìn vào An Điềm: “Có cờ-lê không?”

“Hả?” An Điềm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai của Cố Thiên Tuấn, thấy rất nhiều giọt nước trong suốt đang từ trên trán rơi xuống môi anh. Hình ảnh gợi cảm này khiến An Điềm bất giác nuốt nước miếng, quên luôn việc trả lời anh.

“Chú ơi, của chú đây.” Không biết từ khi nào, An An đã tìm thấy chiếc cờ-lê. Cậu đi vòng qua An Điềm đang đứng ngây ra đó, cầm nó bằng hai tay đưa cho Cố Thiên Tuấn.

Nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của An An, trái tim của Cố Thiên Tuấn bỗng như mềm nhũn ra, khóe miệng cong lên một nụ cười dịu dàng hiếm hoi, rồi quay người lại bắt đầu vặn con vít trên ống nước.

Lúc này, An Điềm cũng đã hoàn hồn lại. Cô ho khan một tiếng đầy ngượng ngùng: Mình bị sao vậy? Tự nhiên vừa rồi lại cảm thấy Cố Thiên Tuấn rất đẹp trai? Vừa rồi não mình nhất định đã bị virus zombie xâm nhập!

An Điềm lắc lắc đầu mình, nhìn thấy hình ảnh hài hòa như thế giữa An An và Cố Thiên Tuấn, cô vội ôm An An vào lòng: Không thể để An An và Cố Thiên Tuấn tiếp xúc quá thường xuyên, nếu không, thân thế của An An sớm muộn cũng sẽ bị lộ.

An An bị An Điềm ôm chặt đến mức hơi khó thở, cậu đành phải nói với An Điềm: “Mẹ ơi, mẹ không phải ôm con đâu, nước không bắn đến chỗ con. Nhưng chú đã bị ướt hết rồi kìa, mẹ có định giúp chú không?”

“Giúp chú ấy?” An Điềm chớp mắt.

“Dạ phải. Mẹ ơi, không phải mẹ nói mình phải biết ơn những người đã giúp đỡ mình hay sao?” Đôi mắt nhỏ sáng lấp lánh của An An nhìn vào An Điềm, cười thật ngọt ngào.

“Vậy hả? Được rồi...” An Điềm gật đầu và nói, rồi xắn tay áo lên và bước tới chỗ Cố Thiên Tuấn.

Cố Thiên Tuấn đang cố sức vặn con vít, dĩ nhiên cũng đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa An Điềm và An An.

Nhưng một cô gái như An Điềm thì giúp đỡ được gì? Thế là, Cố Thiên Tuấn liền lắc đầu, muốn nói thôi khỏi giúp.

Nhưng không ngờ, An Điềm đã xắn tay áo và bước đến bên cạnh Cố Thiên Tuấn, vỗ tay rất có nhịp điệu, rồi nói một cách nghiêm túc: “Tôi sẽ khích lệ anh về tinh thần. Cố lên! Cố lên! Cố lên!”

Cố Thiên Tuấn xụ mặt xuống, không thèm nhìn An Điềm.

Còn An An thì đã bị mẹ chọc cười, cậu cứ bụm miệng cười hoài không dứt.

Cứ như thế, trong tiếng cổ vũ của An Điềm, Cố Thiên Tuấn cuối cùng đã siết chặt hết các con vít. Vì các con vít và ống nước nhiều năm không được thay thế nên mới bị rò rỉ nước, vậy nên Cố Thiên Tuấn đã không siết chặt hết mức, đề phòng các ống nước đã bị rỉ sét sẽ bị vỡ vì dùng sức quá mạnh.

Tuy nhiên, nước không còn phun ra khỏi ống nước nữa mà chỉ nhỏ giọt.

An Điềm lục tìm được một cái khăn khô, sau đó rót một cốc nước nóng đã để qua đêm đưa cho Cố Thiên Tuấn.

Miễn cưỡng cầm khăn lau khô đầu tóc, Cố Thiên Tuấn uống một ngụm nước ấm rồi hỏi: “An Điềm, cô định cứ sống mãi ở đây à?”

An Điềm nhìn một vòng quanh căn hộ tồi tàn của mình, hiểu ý của Cố Thiên Tuấn.

Nhưng không ở đây thì sống ở đâu? Bây giờ chi phí sinh hoạt, học phí và tiền chuyển trường của An An, An Điềm chỉ có thể lo vừa đủ. Nếu đổi sang một ngôi nhà tốt hơn, chắc cô và An An không có tiền để ăn cơm luôn.

Nhưng những việc này, An Điềm nghĩ rằng mình không thể nói với Cố Thiên Tuấn, nếu không sẽ trông giống như đang kể nghèo kể khổ, rồi Cố Thiên Tuấn sẽ lại càm ràm mình về việc không nhận tiền bồi thường ly hôn.

Vậy nên, nghĩ tới nghĩ lui, An Điềm chỉ có thể giả vờ như không sao mà nói: “Phải, cứ sống tiếp ở đây thôi. Ở đây... rất tốt mà.”

An Điềm đứng bên ngoài cửa, nhìn vào những đồ vật đang bị ngâm trong nước, dối lòng nói.

“"Nhưng còn An An? Cô để cho An An sống ở nơi như thế này sao?” Cố Thiên Tuấn nhìn chằm chằm vào An Điềm. Anh đã hứa với An An là sẽ không đưa An An đi.

Nhưng An Điềm đang ở trong tình huống này, làm sao có thể chăm sóc tốt cho An An? An An đi theo cô ấy, sau này nhất định sẽ chịu nhiều vất vả hơn. An An là con trai của Cố Thiên Tuấn anh, làm sao anh nỡ?

“Chú ơi, con rất vui khi được sống với mẹ. Con và mẹ sẽ không đi đâu hết. Con cực kì thích nơi này.” Ngay khi Cố Thiên Tuấn đang suy nghĩ, An An đã lên tiếng đúng lúc. Cậu nhìn vào Cố Thiên Tuấn, như thể đang nhắc anh phải tiếp tục tuân thủ lời hứa giữa họ.

Cố Thiên Tuấn nhìn vào khuôn mặt non nớt của An An, trong lòng bỗng đau nhói: Anh không sao ngờ được, An An còn nhỏ mà đã hiểu chuyện và chu đáo đến vậy.

Thôi vậy, cứ để An An tiếp tục sống với An Điềm. Anh sẽ âm thầm giúp đỡ An Điềm, vì không thể để cho con trai mình chịu quá nhiều vất vả được.

Ngay lúc này, chủ thầu cuối cùng cũng đến nơi với vẻ từ tốn. Sau khi hỏi An Điềm một số tình hình, họ bắt đầu vào nhà để sửa chữa.

Cố Thiên Tuấn cũng muốn đi vào xem xét tình hình, nhưng không ngờ lại bị An Điềm chặn lại ngoài cửa.

“Cố Thiên Tuấn, bây giờ cũng không còn sớm nữa, anh tranh thủ về đi, vợ anh đang đợi anh ở nhà đấy.” An Điềm đứng chặn trước cửa, không cho Cố Thiên Tuấn vào nhà. Cô nhận thấy, mặc dù Cố Thiên Tuấn không nghi ngờ gì về thân phận của An An, nhưng anh ngày càng chú ý nhiều hơn đến An An.

Tiếp tục tình trạng này liệu có ổn không? An Điềm lúc này đã hạ quyết tâm, vì không để cho Cố Thiên Tuấn phát hiện ra manh mối, sau này mình gặp anh ta thì phải đi đường vòng để tránh mặt.

“An Điềm, cô…” Cố Thiên Tuấn nhìn vào An Điềm bằng ánh mắt khó tin: Sao An Điềm lại trở nên mặt dày đến thế? Cô ấy đã quên mình vừa giúp cô ấy sửa đường ống nước à?

“Tôi sao?” An Điềm hỏi lại bằng giòng không hề khách sáo. “Tạm biệt anh Cố. Mong anh bỏ qua vì không tiễn anh được, đi đường cẩn thận!”

“Cô đúng là không nói lý lẽ được...” Cố Thiên Tuấn liếc nhìn An Điềm, nổi giận đùng đùng.

Nhưng bất kể Cố Thiên Tuấn nói gì, An Điềm vẫn đứng chặn ở cửa và không cho anh vào nhà. Anh lại không thể tùy tiện xông vào, nên sau khi liếc nhìn An An vài cái, cuối cùng Cố Thiên Tuấn cũng quay người rời đi với vẻ mặt không cam tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui