Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

“Biết rồi còn hỏi, mà còn dùng cái giọng như hỏi cung nữa chứ!” An Điềm bực dọc oán trách, “Tuy tiền là do anh đưa, nhưng đó cũng là số tiền mà anh nợ tôi. Bây giờ tôi đòi lại thứ thuộc về mình thì chẳng liên quan gì đến anh cả, anh hỏi tới làm gì?”

An Điềm nói xong chợt nhíu mày: “Không đúng, Cố Thiên Tuấn, sao anh lại biết tôi chuyển khoản cho một người đàn ông tên Ôn Minh? Cố Thiên Tuấn, anh điều tra tôi sao?”

“…” Cố Thiên Tuấn lại lặng lẽ thở dài, đúng vậy, anh đã điều tra cô, sau khi biết cô chịu cúi mình vì một người đàn ông khác còn nổi cơn thịnh nộ!

“Cố Thiên Tuấn, có phải anh điều tra tôi không?” An Điềm giận dữ truy hỏi.

Cố Thiên Tuấn có hơi khó chịu, liền quát lên: “Phải, tôi điều tra cô đấy, thì đã sao? Tôi tưởng cô lấy tiền cho người đàn ông khác, tưởng cô bị lừa! Cô không biết bản thân cô vốn là kẻ rất ngốc sao?”

An Điềm thấy Cố Thiên Tuấn lớn tiếng với mình thì càng thêm tức giận: “Anh được lắm, tôi…”

Nhưng An Điềm nói đến đây chợt đảo mắt một chút rồi hỏi lại: “Cố Thiên Tuấn, anh đang quan tâm tôi sao?”

Cố Thiên Tuấn ở đầu dây bên kia chợt sững người, sau đó phản bác lại bằng giọng thiếu tự nhiên: “Ai thèm quan tâm cô? Cô đừng có tưởng bở có được không?”

“Ha ha ha, Cố Thiên Tuấn, anh rõ ràng là đang quan tâm tôi!” An Điềm cười đắc ý, “Chậc chậc chậc, Cố Thiên Tuấn, anh quan tâm tôi như vậy thì vợ anh chắc chắn sẽ tức chết đấy!”

Thật ra, An Điềm cũng không biết Cố Thiên Tuấn có phải thật sự đang quan tâm đến mình không, có khi anh điều tra cô là vì một mục đích khác, nhưng lúc này, cô khó khăn lắm mới tìm được cơ hội châm chọc anh, thế nên cho dù có là tưởng bở đi nữa thì cô cũng nhất quyết không bỏ qua!

“Đừng có nói nhảm!” Cố Thiên Tuấn lạnh lùng quát rồi cúp máy.

An Điềm thấy điện thoại bị cúp cũng không tức giận, cô nhướn mày rồi nhún vai, dù sao lần cãi nhau này với Cố Thiên Tuấn, hình như cô đã thắng!

An Điềm vừa cúp máy với Cố Thiên Tuấn thì Lý Tư Kỳ chợt gọi đến.

An Điềm đoán Lý Tư Kỳ gọi cho mình là vì chuyện tiền nong, thế nên chỉnh trang lại tâm trạng rồi mới nghe máy của Lý Tư Kỳ: “Tư Kỳ, chuyện gì thế?”

Quả nhiên, Lý Tư Kỳ vừa vào đã hỏi ngay: “Tiểu Điềm, tiền của cậu từ đâu mà ra thế? Mình vừa dậy đã nghe chồng mình nói cậu đã chuyển cho bọn mình số tiền một triệu!”

“Mình vay ở chỗ Hiểu Hiểu đấy.” An Điềm cười ha ha trả lời, nhất quyết không thể cho Lý Tư Kỳ biết số tiền này là cô lấy từ chỗ Cố Thiên Tuấn được.

Bởi vì Tư Kỳ là người biết rõ mối thù của cô với Cố Thiên Tuấn trước đây, nếu Tư Kỳ biết cô vì muốn giúp đỡ mình mà đi lấy tiền của Cố Thiên Tuấn thì chắc chắn sẽ tự trách mình.

“Mình biết rồi…” Giọng của Lý Tư Kỳ trở nên trầm ngâm, cô ngừng một lát, sau đó nói với An Điềm bằng giọng kiên định, “Tiểu Điềm, chờ khi nào chuyện mẹ chồng mình ổn rồi, mình nhất định sẽ trả tiền lại cho cậu.”

“Việc đó không gấp, Hiểu Hiểu cũng nói rồi, cô ấy không có gì ngoài tiền, thế nên cậu không cần phải lo lắng đâu.” An Điềm nghĩ với tính cách của Lâm Hiểu Hiểu thì có bịa ra một câu như vậy cũng vẫn rất phù hợp.

“Ừ.” Lý Tư Kỳ thấy An Điềm nói bằng giọng thoải mái như vậy thì yên tâm đi nhiều.

Sau đó cô trò chuyện với An Điềm một lúc rồi cúp máy.

Nhờ sự giúp đỡ của An Điềm mà Lý Tư Kỳ bây giờ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, cho dù gặp phải khó khăn gì thì ngoài bố mẹ ra, bạn bè luôn là chỗ dựa vững chãi nhất.

Lý Tư Kỳ mang theo tâm trạng phấn khởi bước vào phòng bệnh, sau đó nhìn mẹ chồng Ôn Mỹ Lan của mình bằng ánh mắt quan tâm.

Ôn Mỹ Lan đang nằm trên giường bệnh lúc này chỉ còn da bọc xương, do bị căn bệnh hành hạ nên bà ta không thể bước xuống giường được nữa, tóc và răng cũng đã rụng hết, không ăn cơm được, cả ngày chỉ nằm trên giường kêu đau.

Ngay khi vừa trông thấy Lý Tư Kỳ, Ôn Mỹ Lan lập tức không vui, bà ta đảo đôi mắt khô khốc của mình nhìn Lý Tư Kỳ chất vấn: “Cô đi ra ngoài lâu như vậy, có phải là không muốn chăm sóc tôi nữa không?”

Lý Tư Kỳ đã quá quen với giọng điệu khó chịu này của Ôn Mỹ Lan, cũng không muốn so đo với bà ta, thế nên chỉ nhìn bà ta rồi cười nói: “Mẹ, con và Ôn Minh đã vay được tiền phẫu thuật cho mẹ rồi, khi nào mẹ uống thuốc xong, con và Ôn Minh sẽ bàn bạc rồi tìm bác sĩ sắp xếp ngày phẫu thuật cho mẹ.”

Nhưng Ôn Mỹ Lan nghe Lý Tư Kỳ nói như thế, không những không vui lên mà ngược lại còn tức đến mức thở hổn hển.

Lý Tư Kỳ vội vàng đến dìu Ôn Mỹ Lan hỏi han: “Mẹ, mẹ bị làm sao thế?”

“Đừng có gọi tôi là mẹ!” Ôn Mỹ Lan muốn hất tay Lý Tư Kỳ ra, nhưng do không có sức nên không hất được, “Tôi đã nói là bảo bố mẹ cô bán nhà để trị bệnh cho tôi cơ mà! Cô lại đi mượn tiền nghĩa là sao? Không lẽ sau khi tôi khỏi bệnh rồi lại phải theo con trai tôi và cô đi trả nợ sao?”

Lý Tư Kỳ nghe câu nói ấy của Ôn Mỹ Lan thì lập tức giận đến run người, tiền của bố mẹ cô là do họ vất vả dành dụm được, chi phí trị liệu trước nay đa phần đã do bố mẹ cô bỏ tiền túi ra rồi, đứa con gái là cô trước nay còn chưa báo hiếu được gì cho bố mẹ, bây giờ lại còn ép họ phải bán nhà sao?

Lý Tư Kỳ căm phẫn mím môi, kìm nén được cơn giận của mình, nhưng cô cũng không muốn nghe Ôn Mỹ Lan nói thêm nữa!

Thế nên sau khi cô dìu được Ôn Mỹ Lan ngồi dậy rồi thì liền lạnh lùng buông tay ra rồi không nói không rằng mà bước thẳng ra khỏi phòng.

Còn Ôn Mỹ Lan trong phòng tuy đã không còn sức lực nhưng vẫn khóc bù lu bù loa, còn liên tục mắng nhiếc Lý Tư Kỳ.

Lý Tư Kỳ bịt tai lại chạy ra khỏi phòng bệnh. Cô đi đến hành lang, đột nhiên cảm thấy tủi thân, cô nhìn những bệnh nhân trong bệnh viện, trên gương mặt họ có người hiện lên vẻ đau khổ do bị bệnh tật giày vò, kẻ lại mừng rỡ vì đã trị khỏi bệnh, muôn ngàn tâm trạng khác nhau.

Lý Tư Kỳ ngẩn người nhìn những người ấy, đột nhiên tự hỏi lòng, bây giờ mình làm thế này là vì cái gì?

Nói thật lòng, Ôn Mỹ Lan là mẹ chồng cô, cô sẽ cố hết sức hiếu thảo và chữa trị cho bà ta, nhưng Lý Tư Kỳ cũng cảm thấy hình như mình đã rơi vào một cái hố sâu bi đát, cô đã đánh mất đi bản thân mình trước đây, trở thành một cái máy phải luôn nhịn nhục mà hầu hạ người khác.

Nghĩ đến đây, nước mắt Lý Tư Kỳ lập tức tuôn rơi, cô cứ thế thất thểu bước ra vườn hoa bệnh viện.

Ánh nắng mùa đông rất yếu ớt, cho dù chiếu rọi lên người cũng chẳng xua đi được cảm giác lạnh lẽo, những bông hoa trong vườn cũng đã héo tàn, có vài bệnh nhân đang đi tản bộ trên đường, còn vài người thì đang ngồi trên băng ghế có nắng lim dim mắt.

Lý Tư Kỳ bước đến một góc vườn hoa, đưa tay lau nước mắt trên mặt mình, cô cần phải bình tĩnh lại, suy nghĩ cho kĩ tiếp theo đây nên làm gì.

Nhưng Lý Tư Kỳ chỉ vừa mới đứng một lúc thì Ôn Minh đi vệ sinh ra lúc này liền chạy đến, ngó nghiêng quanh quất vườn hoa một lúc rồi quát to: “Lý Tư Kỳ, em chạy đi đâu rồi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui