Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Ôn Minh thở dài, nghĩ đến số tiền còn lại trong ngân hàng, lại nghĩ đến việc Lý Tư Kỳ còn chưa biết anh ta đã lén tiêu mất 100 ngàn, Ôn Minh càng cảm thấy đau đầu hơn!

“Anh nói đi, ông xã, anh trả lời đi chứ, rốt cuộc có mua cho người ta không?” Người phụ nữ kia bắt đầu vừa giậm chân vừa nói càng ngày càng to.

“Mua mua mua!” Ôn Minh vội vàng bịt miệng cô ta lại, có hơi tức giận nói, “Em không thể nhỏ tiếng một chút sao?”

“Anh chịu mua từ đầu có phải là xong không?” Người phụ nữ kia cười tít cả mắt, đưa tay ôm lấy cổ Ôn Minh định hôn anh ta, “Ông xã của em đúng là vừa tốt lại vừa phóng khoáng!”

“Được rồi được rồi!” Ôn Minh phẩy tay, lùi lại một bước, không cho người phụ nữ đó ôm cổ mình, “Anh sẽ chuyển tiền vào tài khoản của em, nhưng mà em phải nhớ, đây là lần cuối cùng được đến bệnh viện tìm anh đấy!”

“Chỉ cần anh mua nhẫn kim cương cho em thì em sẽ nghe theo anh hết.” Người phụ nữ kia làm động tác hôn gió với Ôn Minh.

Ôn Minh tuy lo lắng, nhưng trong sự lo lắng ấy cũng có một cảm giác hư vinh được thỏa mãn, anh ta bước lên một bước, định bóp nhẹ vào ngực người phụ nữ kia một chút rồi mới cho cô ta đi.

Nhưng không ngờ anh ta khẽ đưa mắt nhìn ngang thì trông thấy An Điềm đang hùng hùng hổ hổ đi đến chỗ họ!

Ôn Minh sợ đến mức tay chân bủn rủn, vội vàng đẩy người phụ nữ kia ra rồi nói: “Người quen của vợ anh đến kìa, em đi mau đi! Nếu không thì chẳng có nhẫn kim cương gì nữa đâu!”

Người phụ nữ kia vừa nghe nói đến việc sẽ không có nhẫn nữa thì vội vàng co giò chạy như vừa gặp ma.

“Này này này!” An Điềm thấy mình còn chưa đến nơi mà người phụ nữ đó đã bỏ chạy rồi thì lập tức tăng tốc chạy sang, “Cô kia! Chờ chút đã!”

“An Điềm, làm gì thế?” Ôn Minh lập tức chặn trước mặt An Điềm, không cho cô đuổi theo.

An Điềm định đuổi theo nhưng lại bị Ôn Minh cản, cuối cùng đành phải giương mắt nhìn người phụ nữ diêm dúa kia chạy mất.

An Điềm bất lực chép miệng, nhìn Ôn Mình rồi khó chịu hỏi: “Ôn Minh, cô gái đó là ai? Tôi còn đang định chào hỏi mà!”

“Em họ tôi!” Ôn Minh nở nụ cười thản nhiên như mọi khi, “Hôm nay đến thăm mẹ tôi, nhưng mẹ tôi đau quá nên không gặp được!”

An Điềm nghi hoặc nhìn Ôn Minh, tuy cô không trông thấy rõ mặt của người phụ nữ đó, hơn nữa khi cô ta có ý định muốn lại gần Ôn Minh thì anh ta còn tỏ vẻ muốn cự tuyệt.

Nhưng nếu trong lòng không có khuất tất thì anh ta cản mình làm gì?

“Thật sự là em họ anh sao?” An Điềm tuy biết mình không nên hỏi nhiều, nhưng Tư Kỳ là bạn thân của cô, thế nên cho dù có làm Ôn Minh khó chịu thì cô cũng phải hỏi.

“Thật đấy, tôi gạt cô làm gì?” Ôn Minh đẩy gọng kính, tỏ vẻ thành thật.

“Được rồi.” An Điềm gật đầu, hối hận vì vừa rồi đã không lén nấp mà nghe xem họ nói gì, bây giờ thì hay rồi, chẳng nghe được cái gì cả!

Song cho dù có như vậy thì An Điềm vẫn quyết định sẽ tìm một dịp phù hợp để kể cho Tư Kỳ biết những gì cô đã thấy hôm nay.

Nhưng Ôn Minh thì hình như đã nhìn thấu tâm tư của An Điềm, anh ta trầm ngâm một lát rồi nhìn An Điềm nghiêm túc nói: “An Điềm, tôi có câu này muốn nói với cô.”

“Nói đi.” An Điềm vẫn cảm thấy Ôn Minh có điều muốn giấu, thế nên đáp lại bằng giọng khó chịu.

“Bây giờ mẹ tôi đang ốm, Mỹ Mỹ cần được chăm sóc, tôi thì công việc lại bận rộn, Tư Kỳ vốn đã rất mệt rồi, tôi không muốn vì hiểu lầm mà khiến Tư Kỳ thêm mệt mỏi. Dù gì thì hiểu lầm tôi không sao, nhưng nếu để Tư Kỳ buồn thì không hay đâu.” Ôn Minh vừa nói vừa tỏ vẻ là người đàn ông tốt.

Nghe Ôn Minh nói như vậy, An Điềm vốn đang định báo cho Lý Tư Kỳ biết việc xảy ra hôm nay, nhưng đột nhiên không muốn nói nữa. Cũng phải, bây giờ cô vẫn chưa có chứng cứ gì, Ôn Minh trước nay lại luôn thật thà chung thủy, nếu mình không biết gì cả mà lại đi nói lung tung thì không phải khiến Tư Kỳ thêm mệt mỏi sao?

“Tôi biết rồi.” An Điềm cắn môi, cuối cùng quyết định không nói cho Lý Tư Kỳ biết việc này.

“Ừ.” Ôn Minh giả vờ gật đầu thấu hiểu, nhưng trong lòng thì đang nổi giận đùng đùng, anh ta khó khăn lắm mới lấy được một người vợ chịu thương chịu khó, hoàn cảnh gia đình lại tốt như Lý Tư Kỳ, đâu thể nào li hôn như vậy được! Hơn nữa nếu li hôn do ngoại tình thì công việc của anh ta sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng!

“Phải rồi, nghe nói bác gái cần phẫu thuật, ngày phẫu thuật đã quyết định chưa?” An Điềm nghĩ đến Lý Tư Kỳ, đương nhiên không khỏi nghĩ đến Ôn Mỹ Lan, người luôn ức hiếp Tư Kỳ.

“Đã có rồi, vài ngày nữa sẽ mổ!” Ôn Minh cười nói, sau đó nhìn xuống cái bình giữ nhiệt trong tay An Điềm, “Cô đến đây làm gì thế?”

“À, tôi đến thăm bạn!” An Điềm ngượng ngập cười, có đánh chết cô cũng không thể nào nói là mình đi thăm chồng cũ được!

“À ra vậy, bạn của cô ở phòng bệnh nào? Có chung tầng với mẹ tôi không?” Ôn Minh cố gắng chuyển chủ đề.

“À, bạn tôi ở tầng 12 của bệnh viện.” An Điềm nghĩ một chút rồi trả lời.

“Tầng 12?” Ôn Minh há hốc mồm, “Nhưng đó là khu phòng bệnh riêng tốt nhất của bệnh viện mà! Mẹ tôi nằm ở tầng 3, chi phí nằm ở đó nửa năm cũng không bằng nằm ở tầng 12 ba ngày đấy!”

Ôn Minh lại kinh ngạc hỏi: “An Điềm, cô từ khi nào mà quen được người bạn lắm tiền thế?”

“Chậc… Ha ha, chỉ là bạn bè bình thường quen biết lúc đi làm thôi mà!” An Điềm cũng không ngờ phòng bệnh riêng của Cố Thiên Tuấn lại sang trọng đến như vậy! Khi nghe Ôn Minh nói xong cô cũng thấy giật bắn mình!

“Thảo nào cô vay được số tiền một triệu một cách dễ dàng như vậy!” Giọng điệu của Ôn Minh chợt trở nên xởi lởi, “An Điềm, bây giờ cô phát tài rồi, đừng quên lúc trước tôi và Tư Kỳ đã giúp đỡ cô đấy nhé.”

An Điềm nghe Ôn Minh nói thế thì cảm thấy có hơi khó chịu, người có tiền là bạn cô chứ có phải là cô đâu! Phát tài cái gì chứ?

Mà hơn nữa, cô còn định là có tiền rồi sẽ mua cho Tư Kỳ một căn biệt thự, sau đó cùng Tư Kỳ đi du lịch thế giới nữa! Nhưng đến giờ vẫn chưa có tiền!

“Đợi khi nào tôi cũng giàu có như người bạn kia của mình rồi thì nhất định sẽ đền đáp hai người thật tử tế!” An Điềm cố gượng cười, phát hiện giọng điệu của Ôn Minh dạo này càng lúc càng giống Ôn Mỹ Lan.

“Ừ, cô biết là được rồi.” Ôn Minh vui vẻ gật đầu, “Được rồi, cô đi thăm bạn cô đi, tôi về phòng bệnh chăm sóc mẹ tôi đây.”

“Ừ, được rồi.” An Điềm cũng liền gật đầu, muốn mau chóng kết thúc cuộc nói chuyện sượng sùng này, “Nhớ nói với Tư Kỳ hộ tôi, khi nào bác Ôn phẫu thuật xong rồi thì tôi sẽ đến thăm cậu ấy.”

“Được!” Ôn Minh gật đầu rồi chào An Điềm bước đi.

Khi An Điềm đến tầng 12 thì thấy ở đó có một đám người mặc áo đen đang đứng, Cao Lỗi đứng ở giữa trông thấy An Điềm thì liền ra đón: “Cô An Điềm, cô đến rồi.”

“Ừm.” An Điềm xách cái bình giữ nhiệt màu hồng trong tay rụt rè hỏi, “Chuyện này là sao? Sao cả tầng lại được bảo vệ nghiêm ngặt thế này?”

“Sau khi anh Cố nhập viện, để đảm bảo an toàn cho anh ấy nên chúng tôi đã bao trọn cả tầng lầu rồi.” Cao Lỗi giải thích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui