Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

“Đồ thần kinh.” An Điềm trừng mắt với Cố Thiên Tuấn, đang chuẩn bị tiếp tục mắng chửi anh thì chợt nghe thấy tiếng của đạo diễn hô lên:

“Các diễn viên mau chuẩn bị đi, sắp quay hình tiếp rồi!”

An Điềm đành phải nuốt xuống những lời bực tức trong lòng, chỉ hờn dỗi buông một câu “lưu manh” rồi vội vã bỏ đi.

Cố Thiên Tuấn nhìn dáng vẻ tức tối của An Điềm, miệng nhoẻn lên thấy rõ: Anh muốn nói với em rằng anh thật sự động lòng với em rồi. Chỉ là bây giờ chưa phải lúc thôi.

An Điềm vừa đi vừa lầm bầm, hậm hực bước đến bên Lâm Hiểu Hiểu, lửa giận trên mặt càng lúc càng bùng lớn.

“Sao thế? Ai chọc cô giận vậy?” Lâm Hiểu Hiểu thấy nét mặt của An Điềm giống như đang chuẩn bị đi ăn cướp vậy.

“Không có gì. Vừa rồi đạp phải phân chó thôi.” An Điềm nhăn mặt, thầm nghĩ đáng lẽ phải mắng tên Cố Thiên Tuấn ấy một trăm lần.”

“Rốt cuộc là ai đã chọc cô mà bị cô ví là phân chó một cách thê thảm như thế?” Lâm Hiểu Hiểu kinh ngạc há hốc mồm, không hiểu sao một An Điềm luôn hiền lành lại có thể nổi giận đến mức này.

“Thôi được rồi, đừng hỏi nữa, mau chuẩn bị quay đi.” An Điềm khó chịu phẩy tay, không muốn nhắc đến Cố Thiên Tuấn nữa.

“Được rồi.” Lâm Hiểu Hiểu cũng phẩy tay, sau đó gật đầu với đạo diễn, tỏ ý có thể bắt đầu rồi.

Khi đạo diễn vừa hô action thì Cố Thiên Tuấn và Lâm Kính Trạch cũng bước đến đứng đằng sau ống kính, họ nhíu mày, chăm chú quan sát An Điềm và Lâm Hiểu Hiểu trong màn hình.

Lâm Hiểu Hiểu là diễn viên chuyên nghiệp nên cảm thấy chẳng có gì cả, nhưng An Điềm thì lại khác, cô vốn đã không tự tin rồi, bây giờ lại phải diễn vai thiếu nữ trước mặt Cố Thiên Tuấn, sao có thể không căng thẳng chứ?

Nhưng điều An Điềm hoàn toàn không ngờ chính là, chính vì cô cảm thấy ngượng ngùng trước mặt Cố Thiên Tuấn nên lại hoàn toàn phù hợp với phong cách mà cô đang diễn, vậy nên An Điềm chỉ cần diễn hai lần là đã qua cảnh rồi.

Chuyện này khiến trong lòng An Điềm cảm thấy rất hỗn loạn, không biết nên vui hay nên buồn.

Cố Thiên Tuấn và Lâm Kính Trạch ở lại cho đến tận khi Lâm Hiểu Hiểu đã quay hình xong. Trong suốt khoảng thời gian đó thì hầu như tất cả những người phụ nữ có mặt ở trường quay đều vây xung quanh họ.

Lâm Kính Trạch là công tử ăn chơi, khi có phụ nữ tiếp cận thì anh không bao giờ từ chối, thế nên cho dù cô bạn gái nhỏ Amanda của anh ở gần đó cứ luôn nhăn nhó mặt mày thì mấy cô gái đó cũng không ngần ngại, cứ tranh nhau trò chuyện với Lâm Kính Trạch.

Nhưng Cố Thiên Tuấn thì lại khác, anh lúc nào cũng giữ gương mặt lạnh, trên người như có viết dòng chữ “vui lòng cách xa tám mét”, khiến người ta không dám đến gần.

Những cô gái trong đoàn phim đều cảm thấy tiếc nuối, chỉ biết đưa ánh mắt si mê nhìn Cố Thiên Tuấn từ xa.

Đương nhiên, biểu hiện này của Cố Thiên Tuấn lại càng củng cố thêm danh tiếng “người chồng tốt” của anh, khiến Chu Mộng Chỉ lại càng trở thành đối tượng ghen tị ngưỡng mộ của các cô gái.

Tất cả những cảnh tượng này, An Điềm đều trông thấy cả, nhưng cô chỉ tỏ ra khinh bỉ biểu hiện này của Cố Thiên Tuấn: Đúng là tên đạo đức giả chỉ giỏi tỏ vẻ! Đóng vai người đàn ông tốt giỏi như vậy, sao không đi tranh giải Oscar luôn đi?

“An Điềm.” Lâm Hiểu Hiểu sau khi đã thu dọn xong liền đến vỗ vai An Điềm hỏi, “Cô nhìn ai đấy? Làm gì mà mặt mày nhăn nhó như thâm thù đại hận thế kia?”

“Đâu có, chỉ là hơi mệt thôi!” An Điềm quấn cái khăn màu mận của mình rồi bịt khẩu trang lên, chuẩn bị vũ khí sẵn sàng để đấu với mùa đông lạnh giá.

“Này, hôm nay anh trai tôi mời cơm, hay là chúng ta cùng đi ăn đi. Anh ba cũng đi nữa đấy.”

“Khỏi đi, tôi và anh trai cô với anh Cố cũng không phải là thân thiết lắm, mọi người cứ đi đi, tôi còn có việc.” An Điềm lắc đầu.

“Thôi cũng được.” Lâm Hiểu Hiểu cũng không muốn miễn cưỡng, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt rồi kéo chặt áo khoác của mình lại, “Vừa nãy tôi xem dự báo thời tiết nói là sẽ có mưa kèm tuyết, cô về nhà một mình nhớ phải cẩn thận đấy.”

“Ừ, chỗ quay phim của chúng ta là trường học, giao thông thuận tiện, bắt taxi là về nhà được ngay ấy mà.” An Điềm cười với Lâm Hiểu Hiểu, “Tôi về trước đây!”

“Bái bai!” Lâm Hiểu Hiếu dõi theo bóng dáng xa dần của An Điềm, đưa tay xoa lên mặt rồi chạy về phía xe của Lâm Kính Trạch cách đó không xa.

“Đi thôi.” Lâm Hiểu Hiểu ngồi ngả người thoải mái trên xe, “Hôm nay anh đãi nên em phải ăn cho thật đã mới được, em muốn ăn hải sản!”

“Không thành vấn đề!” Lâm Kính Trạch búng tay, “Muốn ăn gì cũng được, hôm nay hai chúng ta sẽ ăn một bữa no nê.”

“Sao lại chỉ có hai chúng ta? Anh ba không phải cũng cùng đi sao?” Lâm Hiểu Hiểu thắc mắc hỏi.

“Anh ba đột nhiên có việc rồi.” Lâm Kính Trạch vừa quay đầu xe vừa hỏi, “Sao hả? Anh với em cùng đi không được à?”

“Anh đâu có đẹp trai bằng anh ba!” Lâm Hiểu Hiểu thản nhiên nói, “Nếu có anh ba đi cùng thì em ăn cơm sẽ ngon hơn.”

“Cũng được, vậy thì về nhà thôi, khỏi ăn nữa…”

“Ấy ấy ấy, anh đâu thể nói lời mà không giữ lời được, Lâm Kính Trạch!”

“Anh là anh trai em, đừng có gọi thẳng tên của anh ra như thế!”

Lâm Kính Trạch vừa cười cãi vã với Lâm Hiểu Hiểu vừa chạy xe ra khỏi cổng trường.

Lúc này, An Điềm cũng vừa bước ra ngoài cổng, cô đứng lại nhìn ra xa một chút, chợt trông thấy một chiếc taxi thì liền đưa tay ra vẫy.

Nhưng đúng lúc này thì một chiếc Bentley màu xám lại đỗ xịch ngay trước mặt cô.

Cửa kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt điên đảo chúng sinh của Cố Thiên Tuấn: “An Điềm, lên xe đi, tôi đưa cô về.”

“Không cần đâu.” An Điềm lừ mắt với Cố Thiên Tuấn, “Tôi tự bắt xe về được.”

“Vậy được, tôi sẽ chờ ở đây đến khi nào cô chịu lên xe mới thôi.” Cố Thiên Tuấn vẫn cứ ở đó, đưa ngón tay gõ nhè nhẹ lên vô lăng.

“Anh thích chờ thì cứ chờ đi!” An Điềm ngơ ngác, “Có liên quan gì đến tôi đâu?”

Chưa từng gặp kẻ nào kì khôi thế này! An Điềm ngoảnh mặt đi, hoàn toàn không có ý muốn lên xe.

Nhưng ngay lúc ấy, phía sau xe Cố Thiên Tuấn chợt vang lên một loạt tiếng còi xe inh ỏi, An Điềm quay đầu lại nhìn, thì ra phía sau xe Cố Thiên Tuấn đang có một hàng dài xe đang chờ.

“Này người đẹp, cô làm ơn mau lên xe đi được không? Chúng tôi còn phải đi nữa!” Một tài xế trong xe phía sau xe Cố Thiên Tuấn thò đầu ra ngoài quát lên với An Điềm.

“Là do anh ta đỗ xe ở đây đó chứ, liên quan gì đến tôi?” An Điềm liền phẩy tay giải thích.

“Thôi được rồi, cô đang cãi nhau với bạn trai nên cố ý không lên xe chứ gì?” Tài xế phía sau xe Cố Thiên Tuấn tỏ vẻ “đã nhìn thấu tất cả rồi, hai người muốn cãi nhau thì về nhà mà cãi, đừng có đứng trên phố thế này mà cản trở giao thông.”

“Tôi…” An Điềm mấp máy môi, sau đó nổi giận đùng đùng nhìn sang Cố Thiên Tuấn, “Cố Thiên Tuấn, anh mau lái xe đi đi! Đừng có cản đường của người ta!”

“Nếu cô không lên xe thì tôi cứ đợi ở đây.” Cố Thiên Tuấn nói xong còn mở cửa xe ra.

“Anh…” An Điềm nghiến răng, định mắng Cố Thiên Tuấn vô lại, nhưng lại nghe tiếng còi phía sau vang lên inh ỏi, cả con đường đã bị xe của Cố Thiên Tuấn làm cho kẹt cứng.

Cố Thiên Tuấn trông thấy cảnh ấy thì tự tin nói với An Điềm: “Còn không mau lên xe?”

“Tôi tự đi không được sao?” An Điềm nói xong liền đùng đùng quay người bước đi thẳng.

Còn Cố Thiên Tuấn thì lại cứ thong dong cho xe chạy rà rà theo An Điềm đang đi bộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui