Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Thế là, mấy chiếc xe bị kẹt phía sau Cố Thiên Tuấn cũng chỉ có thể chạy từ từ theo sau.

“Người đẹp, cô có thể mau mau lên xe không? Tôi còn phải về đi đón con nữa!”

“Phải đấy, tôi còn phải đi đưa tài liệu gấp!”

“Tôi còn phải về nhà ăn cơm! Làm phước giùm đi!”

Cùng một lúc, bao nhiêu lời oán trách bay tới tấp về phía An Điềm, khiến cô nghe mà vừa thẹn vừa giận. Cô quay đầu lại nhìn, thấy xe tắc phía sau càng lúc càng nhiều thì quay sang quát Cố Thiên Tuấn: “Anh bị điên à?”

Cố Thiên Tuấn làm như không hề nghe thấy, chỉ đưa tay chỉ sang chỗ ngồi cạnh mình: “Người gây ách tắc giao thông là cô mà, bây giờ chỉ có cô lên xe thì mới giải quyết được thôi.”

“Tôi…” An Điềm nhìn vẻ mặt ngây thơ vô số tội của Cố Thiên Tuấn, lại quay sang nhìn hàng xe xếp dài đằng sau, đành phải nghiến răng bước lên băng sau xe của Cố Thiên Tuấn.

“Sao không ngồi ghế cạnh tài?” Giọng của Cố Thiên Tuấn đầy ý châm chọc.

An Điềm không trả lời Cố Thiên Tuấn, chỉ khó chịu hỏi lại: “Bây giờ tôi lên xe rồi, anh chạy đi được chưa?”

“Đương nhiên là được.” Cố Thiên Tuấn gật đầu, đưa bàn chân mang giày da bóng lộn của mình đạp lên chân ga, chiếc xe mau chóng chạy đi.

Giao thông dần dần trở lại bình thường, nhưng cảnh tượng vừa rồi đã bị Lâm Hiểu Hiểu và Lâm Kính Trạch bị kẹt đằng sau trông thấy hết.

“Anh à, vừa rồi chiếc xe mà An Điềm bước lên, có phải là xe của anh ba không?” Lâm Hiểm Hiểu mím môi hỏi.

An Điềm sao có thể đi cùng với anh ba chứ? Lúc trước, cô đã thấy giữa An Điềm và anh ba có gì đó không bình thường.

Nhưng sau khi tiếp xúc với An Điềm, cô nhận ra An Điềm không phải người muốn trèo cao, hơn nữa, từ sau khi An Điềm tham gia kỉ niệm ngày cưới của anh chị ba thì càng giữ khoảng cách với anh ba nhiều hơn!

Song vừa rồi, An Điềm đã làm cái gì vậy?

Còn nữa, anh ba bình thường luôn chủ động giữ khoảng cách cả thước với phụ nữ mà! Hôm nay tại sao lại cho An Điềm lên xe của mình chứ?

Lâm Hiểu Hiểu thật sự chấn động trước cảnh tượng vừa rồi. Cùng một lúc, cảm giác khó chịu, kinh ngạc và thất vọng xen lẫn vào nhau, khiến cô cảm thấy lồng ngực mình như sắp không thở nổi nữa.

Nhưng Lâm Kính Trạch thì lại trông rất bình tĩnh, anh nhẹ nhàng lái xe, bình thản nói: “Phải thì đã sao, mà không phải thì đã sao? Hiểu Hiểu, không phải việc của chúng ta thì đừng nên quan tâm làm gì.”

“Nhưng em cảm thấy việc này phải làm cho ra lẽ!” Lâm Hiểu Hiểu vừa nói xong, Lâm Kính Trạch còn chưa kịp ngăn cản thì cô đã rút máy ra gọi cho An Điềm.

Lâm Hiểu Hiểu mặc kệ ánh nhìn cảnh cáo của Lâm Kính Trạch, nắm chặt điện thoại trong tay. Khi điện thoại vừa được bắt, cô liền hỏi ngay: “An Điềm, bây giờ cô đang ở đâu?”

“Chẹp, tôi đang đi xe về.” An Điềm nhìn Cố Thiên Tuấn đang lái xe, nói rất ngượng ngùng.

“Ồ, đi cùng với ai thế?” Lâm Hiểu Hiểu hỏi đầy ẩn ý.

“Với…” An Điềm ngập ngừng một lúc, quyết định không nói ra việc mình đang đi cùng với Cố Thiên Tuấn, vì lỡ như hiểu lầm thì sẽ không hay, “Tôi đang đi taxi thì đương nhiên là đi một mình rồi! Ha ha…”

“Ừ, tôi biết rồi!” Lâm Hiểu Hiểu nói xong thì mạnh tay cúp máy.

An Điềm chưa bao giờ thấy Lâm Hiểu Hiểu cúp máy ngang như vậy, thế nên cô cầm điện thoại ngẩn người một lúc, cảm thấy có gì đó không ổn.

“Ai gọi điện đến vậy? Sao nhìn cô kinh ngạc thế?” Cố Thiên Tuấn vừa lái xe vừa hỏi.

“Liên quan gì đến anh? Lo lái xe đi.” An Điềm hậm hực nói.

Cố Thiên Tuấn nhún vai, tỏ vẻ nhượng bộ, im miệng không nói gì nữa.

Còn bên này, Lâm Hiểu Hiểu vẫn đang nắm chặt điện thoại trong tay, không biết phải nói gì nữa: An Điềm sao lại thế này? Họ không phải là bạn bè thân thiết không giấu nhau chuyện gì sao? Sao cô ấy lại nói dối mình?

Nếu An Điềm và anh ba không có quan hệ gì thì sao phải lén lút nói dối như vậy? An Điềm tại sao lại trở nên như thế này?

“Anh à, anh và anh ba cả ngày ở bên nhau, anh ấy và An Điềm rốt cuộc là quan hệ gì vậy?

“Anh không biết.” Lâm Kính Trạch lắc đầu, trả lời thật lòng.

Thật ra, từ lâu anh đã phát hiện ra thái độ anh ba dành cho An Điềm có gì đó đặc biệt rồi, thậm chí có lúc anh còn nghĩ, vụ tai nạn cái chùm đèn hôm đó, anh ba lao ra hoàn toàn là vì muốn cứu An Điềm, việc anh ấy nói đã cứu nhầm người thật ra chỉ là cái cớ mà thôi.

Nhưng cho dù thế nào thì Lâm Kính Trạch cũng luôn tin rằng, anh ba của anh đã làm bất kì việc gì thì cũng đều có lí do cả!

“Cả anh cũng không biết à?” Lâm Hiểu Hiểu cười chua chát, “Cũng phải, em cũng tưởng em rất thân với An Điềm, nhưng An Điềm cũng đâu nói cho em biết.”

“Hiểu Hiểu, anh thấy em không nên nghĩ về An Điềm như thế.” Lâm Kính Trạch bẻ tay lái, nhìn Lâm Hiểu Hiểu qua gương chiếu hậu.

“Em cũng không muốn nghĩ An Điềm như thế!” Lâm Hiểu Hiểu kích động nói, “Nhưng vừa rồi cô ấy đã nói dối em!”

“Mỗi người đều có bí mật và chuyện riêng tư của mình, em không nên bắt mọi người phải kể hết chuyện của họ cho em nghe, cho dù đó là bạn thân của em đi nữa.” Lâm Kính Trạch bình thản nói.

“Được, em không có quyền biết chuyện riêng tư của An Điềm, nhưng chị ba thì có quyền đúng không?” Lâm Hiểu Hiểu trừng mắt nhìn Lâm Kính Trạch, “Chị ba đã kết hôn với anh ba rồi! Hai người họ là vợ chồng! Em không muốn nhìn thấy chị ba phải chịu bất kì sự lừa gạt nào!”

“Hiểu Hiểu, em bình tĩnh!” Lâm Kính Trạch vội vàng phanh xe, tấp vào lề đường, sau đó quay sang nói với Lâm Hiểu Hiểu, “Em đừng có manh động! Chúng ta không phải người trong cuộc, không được suy đoán lung tung!”

“Anh ba và An Điềm, hai người họ ở trước mặt chúng ta thì tỏ vẻ không thân thiết, nhưng sau lưng chúng ta thì lại lên xe cùng nhau, chuyện này cả anh và em đều nhìn thấy rồi, đâu phải là suy đoán lung tung!” Lâm Hiểu Hiểu càng nói càng kích động, nghĩa khí bừng bừng chất vấn Lâm Kính Trạch, “Họ làm thế có nghĩ đến cảm nhận của chị ba không? Chị ba rất hiền, không đáng để bị đối xử như vậy!”

“Nhưng có thể là họ chỉ cùng lên xe với nhau thôi, chúng ta đâu có bằng chứng gì chứng tỏ anh ba và An Điềm có quan hệ gì đó đâu!”

“Nhất định phải nhìn thấy họ ôm ấp nhau mới được sao?” Lâm Hiểu Hiểu thật sự nổi nóng, “Anh ba mà em biết trước nay không bao giờ chủ động nói chuyện với phụ nữ, khi nào bắt buộc phải nói thì cũng luôn giữ khoảng cách mà. Anh à, anh tự hỏi lòng mình đi, anh ba trước nay có bao giờ làm vậy với người phụ nữ khác chưa?”

Lâm Kính Trạch không nói nữa, anh trầm ngâm một lúc, cuối cùng cảnh cáo Lâm Hiểu Hiểu: “Cho dù anh ba có ý với An Điềm đi nữa, nhưng chúng ta rốt cuộc cũng chỉ là người ngoài, chúng ta có quyền gì mà can dự vào đời sống riêng của anh ba chứ?”

“Nhưng anh ba làm như vậy là không có đạo đức!”

“Thế thì có liên quan gì đến em?” Lâm Kính Trạch hỏi lại.

Lâm Hiểu Hiểu bị câu hỏi này của Lâm Kính Trạch làm cho ngẩn người. Cô mấp máy môi, cảm thấy có chút không tin được, anh trai cô không phải là bạn thân nhất của anh ba sao? Còn cô không phải là bạn thân nhất của chị ba sao? Bây giờ xảy ra chuyện thế này, lẽ nào cô không được quan tâm sao?

Thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của Lâm Hiểu Hiểu, Lâm Kính Trạch liền hạ giọng: “Hiểu Hiểu, tuy anh không biết anh ba tại sao lại làm vậy, nhưng anh tin vào nhân phẩm của anh ba, anh ấy làm bất kì việc gì cũng đều có lí do chính đáng, chỉ là có vài lí do không phù hợp nói cho chúng ta mà thôi.”

“Em chỉ tin những gì mà mắt em nhìn thấy.” Lâm Hiểu Hiểu nói xong thì kiên định nhìn Lâm Kính Trạch, “Hơn nữa, em cảm thấy em nhất định phải cho chị ba biết chuyện này!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui