Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

“Không có gì. Em chỉ nghĩ rằng cuộc sống không thể nào luôn hoàn hảo được. Anh thì thương em như thế, nhưng trong công việc, em không được suôn sẻ cho lắm.” Chu Mộng Chỉ sà vào lòng Cố Thiên Tuấn, khóc lóc như mưa.

Chu Mộng Chỉ vừa nói vậy, Cố Thiên Tuấn liền biết lý do tại sao Chu Mộng Chỉ lại làm điều này. Thì ra, đó là chuyện đã gọi nói với anh lúc sáng.

Chu Mộng Chỉ, cô thật sự thù vặt quen thói như vậy sao?

Trong lòng Cố Thiên Tuấn thầm hỏi Chu Mộng Chỉ như thế, rồi giả vờ như không biết gì và nhìn vào cô ta: “Ố? Công việc của em bị gì?”

“Cũng không có gì.” Chu Mộng Chỉ lau nước mắt trên mặt và khẽ nói. “Chỉ là cô Dương Thanh Lộ đó, cô ta…”

“Tôi nhớ hình như việc này đã được giải quyết trong cuộc họp rồi mà.”

Lúc này, Trương Hiển Hy nãy giờ không lên tiếng bỗng mở miệng. Anh quay đầu lại nhìn Chu Mộng Chỉ một cách lịch sự: “Sau đó, chẳng phải cô cũng đã đến văn phòng của Tô Thanh Dương để nói việc này rồi à? Sao hả? Vẫn chưa giải quyết xong à?”

Khuôn mặt của Chu Mộng Chỉ ngay lập tức trắng bệch. Không nhắc đến Tô Thanh Dương còn được, hễ nhắc đến anh, Chu Mộng Chỉ lại càng tức giận hơn.

Sau khi kết thúc ở phòng hội nghị, cô ta liền đi theo Tô Thanh Dương vào văn phòng.

Theo lý mà nói, Tô Thanh Dương biết rõ thân phận của cô ta, nhất định sẽ rất nhiệt tình. Nhưng không ngờ thái độ của Tô Thanh Dương đối với cô ta, từ đầu đến cuối luôn rất lãnh đạm.

Không chỉ vậy, khi Chu Mộng Chỉ nói bóng gió với Tô Thanh Dương rằng phải xử phạt Dương Thanh Lộ, Tô Thanh Dương lại nói thẳng với cô ta: “Dương Thanh Lộ là nhân tài của dự án, không thể tùy tiện sa thải được.”

Lúc đó Chu Mộng Chỉ đã giận điên lên mà hỏi: “Chắc anh biết thân phận của tôi chứ?”

Tuy nhiên, Tô Thanh Dương lại nói một cách dửng dưng: “Chính vì tôi biết thân phận của chị, nên tôi mới không sa thải Dương Thanh Lộ. Đến lúc đó, lỡ như thân phận của chị bị lộ ra, tất cả mọi người sẽ nghĩ rằng phu nhân của tổng tài Tập đoàn Cố Thị cậy thế hiếp người!”

Tô Thanh Dương nói xong rồi nhìn vào Chu Mộng Chỉ, hỏi ngược lại: “Trong ấn tượng của tôi, thưa chị Cố, chị luôn là một người thấu tình đạt lý, không phải sao? Về phần Dương Thanh Lộ, tôi sẽ kêu cô ấy chú ý hơn. Nhưng sa thải cô ấy là chuyện không thể nào.”

Cứ thế, Chu Mộng Chỉ cuối cùng cũng không đòi được công bằng gì trước mặt Tô Thanh Dương.

Cô ta bừng bừng lửa giận, bèn nghĩ cách tỏ vẻ đáng thương trước mặt Cố Thiên Tuấn, để tống cổ Dương Thanh Lộ ra khỏi thành phố H.

Bây giờ Trương Hiển Hy lại chen ngang như thế, không chỉ nói cho Cố Thiên Tuấn biết chuyện cô ta đã có tranh chấp với người khác trong cuộc họp, mà sau đó còn chạy đến văn phòng của Tô Thanh Dương tố cáo. Vậy chẳng phải cho thấy rằng cô ta rất không biết điều và không biết vị tha hay sao?

“Mộng Chỉ, rốt cuộc có chuyện gì? Em nói đi.” Cố Thiên Tuấn nắm lấy tay Chu Mộng Chỉ hỏi. “Chắc là chuyện rất nghiêm trọng, nên mới làm em khó chịu đến thế. Em nhất định phải nói cho anh biết!”

Chu Mộng Chỉ há miệng ra, càng không có mặt mũi nào để nói mình và Tô Thanh Dương đã xảy ra chút tranh chấp. Buổi sáng gọi điện, đến chiều vào họp lại gây rắc rối, sau cuộc họp còn ỷ thế chạy đi tìm Tô Thanh Dương, sau cùng lại đề cập ở trước mặt Cố Thiên Tuấn.

Điều này chẳng phải sẽ phá hủy hình tượng của mình trong mắt Cố Thiên Tuấn sao?

“Không có chuyện gì đâu.” Cuối cùng Chu Mộng Chỉ lắc đầu, rồi lau khô nước mắt trên mặt. “Tại em quá đa sầu đa cảm thôi.”

“Chẹp.” Cố Thiên Tuấn thở dài, nhìn Chu Mộng Chỉ nói. “Mộng Chỉ à, anh không ở bên cạnh em, nên có chuyện gì thì em nhất định phải nói với anh. Hơn nữa, Hiển Hy cũng ở cạnh em, sẽ không để em bị bắt nạt đâu.”

“Vâng.” Chu Mộng Chỉ dối lòng mà gật đầu, rồi nhìn sang Trương Hiển Hy. “Hiển Hy cũng chăm sóc em lắm.”

Trương Hiển Hy mỉm cười không nói gì.

Còn Chu Mộng Chỉ thì thầm bĩu môi với vẻ không cam tâm: Tên Trương Hiển Hy này, lúc nào cũng làm hỏng chuyện của mình! Giai đoạn này chắc là năm xui tháng hạn của mình quá, sao đi đâu cũng có người gây phiền phức!

Thời gian tiếp theo, Chu Mộng Chỉ chỉ có thể dồn hy vọng vào Tô Thanh Dương, dù sao Tô Thanh Dương cũng đã nói sẽ bảo Dương Thanh Lộ chú ý hơn. Cô ta cũng muốn xem thử ngày mai Dương Thanh Lộ có xin lỗi mình hay không!

Ngày hôm sau…

Thời tiết hôm nay rất tốt, xem ra mùa xuân đã đến ngày càng rõ ràng hơn. Khi đến làm vào buổi sáng, An Điềm nhìn thấy những cành cây khô trụi trước đây đã nở ra nhiều mầm xanh nhỏ, làm An Điềm chẳng muốn vào làm chút nào nữa cả.

An Điềm vừa đến văn phòng, Khưu Doanh Doanh liền ôm gói snack đi tới: “Chị An Điềm, hôm qua em đã gọi điện cho chú đẹp trai đó rồi!”

“Rồi sao?” An Điềm cũng khá hứng thú với tin này, bởi vì Cao Lỗi trông rất lạnh lùng, cô không biết một người như vậy liệu có thể nhen nhóm được tia lửa nào với một cô bé như Doanh Doanh không.

“Rồi thôi chứ sao.” Khưu Doanh Doanh nói rồi không còn tâm trạng ăn vặt nữa. “Chị nói xem, có phải con người rất tham lam không? Hôm qua khi lấy được số điện thoại của chú đẹp trai, em đã rất vui. Nhưng sau khi gọi đến, chú đẹp trai dường như không để ý đến em, mới nói được vài câu thì đã cúp máy, nên em thấy buồn lắm.”

“Chuyện gì cũng phải từ từ chứ.” Nhìn thấy bộ dạng thất vọng của Khưu Doanh Doanh, An Điềm cảm thấy cảm giác thích một ai đó khi còn trẻ thật tuyệt, như thể dù đang buồn cũng rất ngọt ngào.

“Nhưng em cảm thấy chú đẹp trai không thích em. Chị thấy đấy, tấm danh thiếp ngày hôm qua, cũng là ông chủ của chú ấy kêu chú ấy đưa cho em đấy.” Khưu Doanh Doanh nói câu này xong thì càng buồn hơn.

“Đừng nghĩ vậy, ông chủ của chú đẹp trai của em không lo nhiều đến vậy đâu. Nếu chú đẹp trai không muốn đưa cho em, thì dù ông chủ có nói gì, chú ấy cũng sẽ không đưa đâu.” An Điềm sờ cằm và phân tích tỉ mỉ.

“Thật sao?” Khưu Doanh Doanh sáng mắt lên, rồi nhìn mình từ đầu xuống chân, tự hỏi tự trả lời: “Có lẽ đúng là vậy thật, dù gì em cũng dễ thương như thế này mà!”

An Điềm không nói nên lời. Cô đưa ngón tay cái lên với Khưu Doanh Doanh nói: “Em giỏi lắm!”

“Nhưng, chị An Điềm à, chị nói xem, em phải bắt chuyện với chú đẹp trai đó thế nào đây?” Bộ dạng của Khưu Doanh Doanh bây giờ chính xác là của một cô gái đang bị tình yêu vây khốn.

An Điềm suy nghĩ một lúc rồi nói với vẻ bất lực: “Chắc là cứ chờ thời cơ mà hành động thôi. Chú đẹp trai đó bị em làm cho sợ rồi. Vì cách theo đuổi người khác như vậy, em là người đầu tiên làm đấy.”

“Vậy thì em nên làm gì đây?” Khưu Doanh Doanh đã gặp khó khăn.

Đột nhiên, dường như Khưu Doanh Doanh nhớ ra điều gì đó, cô liền háo hức nắm lấy tay An Điềm nói: “Phải rồi, chị An Điềm, chẳng phải chị có quen chú đẹp trai à? Hay gọi chú ấy đi ăn cùng chúng ta đi!”

“Đừng, đừng, đừng. Chị không quen anh ta đâu.” An Điềm vội khoát tay.

“Vậy chị quen sao với người đó? Cố tổng đó đó! Em thấy hai người rất thân… Ưm…”

Khưu Doanh Doanh còn chưa nói xong thì An Điềm đã nhanh tay bịt miệng Khưu Doanh Doanh lại. Cô rùng mình nhìn sang Chu Mộng Chỉ, may mà Chu Mộng Chỉ đang đeo tai nghe để nghe nhạc nên không nghe thấy những lời Khưu Doanh Doanh nói.

An Điềm lại liếc nhìn xung quanh, thấy rằng mọi người đều đang làm việc chăm chỉ, không ai nghe họ nói chuyện, lúc này mới cảm thấy yên tâm.

An Điềm vẫn bịt miệng Khưu Doanh Doanh, nói nhỏ vào tai cô: “Chị với Cố tổng đó, và cả chú đẹp trai của em, chỉ quen sơ thôi, quen nhau lúc chị làm trợ lý cho Lâm Hiểu Hiểu, chứ không có gì thân quen. Sau này nhất định không được nói cho người khác biết, chị quen thân với Cố tổng, có biết chưa?”

Khưu Doanh Doanh bị An Điềm bịt miệng, không thể lên tiếng, đành phải gật đầu.

An Điềm thấy Khưu Doanh Doanh đã gật đầu, lúc này mới buông tay mình ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui