Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Từ sau khi nhóm dự án chọn được bản thảo thiết kế thì công ty Tô Thị liền bước vào giai đoạn sản xuất gấp rút, hiện giờ hàng mẫu sau khi được chỉnh sửa ba lần thì đã làm xong.

Chỉ cần người đầu tư lớn của dự án là Cố Thiên Tuấn thông qua thì Tô Thị sẽ chính thức sản xuất đợt hàng đầu tiên rồi tung ra thị trường.

Hôm nay là lần thứ hai Cố Thiên Tuấn chính thức đến Tô Thị để họp, thế nên tất cả nhân viên Tô Thị từ trên xuống dưới đều tập trung lại để chuẩn bị đón tiếp anh.

Nhưng khác ở chỗ, lần này lại thiếu đi Dương Thanh Lộ và thay vào đó là Thẩm Sở Hà.

An Điềm là người đại diện cho nhóm dự án nên được đứng giữa trong số nhóm người tiếp đón. Cô hít một thơi thật sâu, cố gắng giữ tâm trạng thật bình thản mà đón Cố Thiên Tuấn.

Tất cả những việc hoang đường đã xảy ra, cho dù có làm cách nào thì An Điềm cũng không thể xóa ra khỏi kí ức được.

Nhưng cô không thể cứ tiếp tục như vậy, hôm nay, cô sẽ dùng thân phận là nhân viên của Tô Thị để gặp Cố Thiên Tuấn, và sau này cũng sẽ chỉ dùng đúng thân phận ấy mà gặp anh!

“Đến rồi, đến rồi!”

Các nhân viên đứng phía sau An Điềm chợt xì xào, khiến An Điềm đang chìm vào suy tư lập tức định thần lại.

Cô ngẩng đầu lên, trông thấy Cố Thiên Tuấn đang từ phía xa ngược sáng mà bước đến, gương mặt anh tuấn rạng ngời, cả người như toát ra một khí chất vương giả trầm ổn. Cố Thiên Tuấn lúc nào cũng có cái dáng vẻ ấy, chỉ nhìn được mà không chạm được!

Thật ra bên cạnh Cố Thiên Tuấn còn có rất nhiều người, vệ sĩ, trợ lí, phục vụ, lễ tân, ăn mặc đủ kiểu đi sát bên anh.

Nhưng Cố Thiên Tuấn vẫn có một ma lực, chỉ cần anh xuất hiện thì tất cả ánh nhìn của mọi người đều sẽ chỉ tập trung lên anh mà thôi.

An Điềm cứ mãi đắm đuối nhìn Cố Thiên Tuấn, tất cả quyết tâm vừa rồi vào giây phút này chợt có chút lay động!

“Chị An Điềm, chị An Điềm… Chị mau nói gì đi!”

Chợt nghe thấy tiếng nhắc của Khưu Doanh Doanh bên tai, An Điềm hơi giật mình, lúc này mới nhận ra Cố Thiên Tuấn đã đứng ngay trước mặt mình, thế nên cố gắng nói thật bình thản: “Chào anh Cố, tôi là người đại diện của nhóm thiết kế công ty Tô Thị, An Điềm, hoan nghênh anh.”

“Ừ.” Cố Thiên Tuấn nhìn An Điềm một cách rất lịch sự trong ba giây, sau đó quay sang nói với Tô Thanh Dương và Lâm Kính Trạch bên cạnh mình: “Cuộc họp có thể bắt đầu rồi.”

An Điềm nhìn nét mặt nghiêng của Cố Thiên Tuấn, đột nhiên cảm thấy bản thân mình có hơi nực cười, vốn hạ quyết tâm sẽ không dây dưa gì với Cố Thiên Tuấn nữa, nhưng bây giờ chính Cố Thiên Tuấn lại lạnh lùng như không hề quen cô vậy!

Chắc chắn là do Chu Mộng Chỉ cũng có mặt ở đây rồi.

Khóe môi An Điềm nhếch lên nụ cười tự mỉa mai: An Điềm, mày đúng là tưởng bở rồi! Trong mắt Cố Thiên Tuấn trước nay chưa bao giờ có mày, tất cả những việc từng xảy ra đều chỉ là trò cười mà thôi!

“Vâng, anh ba, mời đi theo em.” Lâm Kính Trạch gật đầu rồi dẫn đường cho Cố Thiên Tuấn, còn Tô Thanh Dương thì lại quay sang nhìn gương mặt thẫn thờ của An Điềm một lúc rồi mới bước đi cùng Lâm Kính Trạch.

Các thành viên trong nhóm dự án cũng lần lượt bước theo.

Lúc này, Thẩm Sở Hà và Khưu Doanh Doanh đi đến bên cạnh An Điềm, mỗi người khoác một bên tay của cô.

“Chị An Điềm, sao chị cứ ngẩn người ra thế?” Khưu Doanh Doanh thắc mắc hỏi. Nếu nói tâm trạng không vui thì đáng lẽ cô mới là người không vui chứ, bởi ở cuộc họp này, chú đẹp trai không đi cùng với Cố tổng, thay vào đó là cái chị Susan xinh đẹp kia!

“Không có gì!” An Điềm miễn cưỡng lắc đầu, trong lòng vẫn thấy rất nặng nề.

“Thôi được rồi, đừng nói nữa.” Thẩm Sở Hà chuyển chủ đề, “Bây giờ sắp họp rồi, chúng ta mau vào họp thôi!”

Thẩm Sở Hà nói xong liền kéo tay An Điềm và Khưu Doanh Doanh đi.

Chu Mộng Chỉ đi sau cùng, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng An Điềm, gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười thâm độc: An Điềm, cô sẽ không đắc ý được lâu đâu, chỉ một lát nữa thôi cô sẽ biết có chuyện gì xảy ra!

Chu Mộng chỉ cất bước cùng An Điềm đi vào phòng họp, thấy Thẩm Sở Hà và Khưu Doanh Doanh lần lượt định ngồi hai bên An Điềm, cô ta liền mau chóng bước lên ngồi vào chỗ mà Thẩm Sở Hà định ngồi xuống.

Ba người An Điềm đều kinh ngạc nhìn Chu Mộng Chỉ, nhưng Chu Mộng Chỉ chẳng thèm ngước mắt, cứ thản nhiên ngồi ở đó.

“Này, chị…”

“Doanh Doanh!” Thấy Khưu Doanh Doanh định thay Thẩm Sở Hà mắng chửi Chu Mộng Chỉ, An Điềm liền kéo tay ngăn lại, sau đó nói với Thẩm Sở Hà, “Sở Hà, cô ngồi bên kia đi vậy.”

“Cũng được.” Trên mặt Thẩm Sở Hà không hề có nét khó chịu nào, tuy đã thấy cảnh vừa rồi nhưng cô vẫn thoải mái bước sang chỗ khác ngồi, trong lòng nghĩ chắc sắp có chuyện lớn xảy ra rồi.

Còn An Điềm chỉ lặng lẽ nhìn Chu Mộng Chỉ đang ngồi cạnh mình một lát rồi cũng quay sang lo việc của mình.

Mở đầu cuộc họp, Tô Thanh Dương và Lâm Kính Trạch phát biểu vài câu mang tính chất khai mạc, sau đó đến lượt các nhà thiết kế có tác phẩm được chọn đứng lên giới thiệu kĩ lưỡng về tác phẩm của mình.

Bởi người đầu tư lớn nhất của dự án là Cố Thiên Tuấn, thế nên cần phải giải thích kĩ một chút để đảm bảo anh có thể hài lòng mà tiếp tục rót tiền vào.

Trương Hiển Hy là bậc thầy được mọi người biết đến nên không cần phải chuẩn bị gì nhiều, chỉ đứng lên nói vài câu rồi ngồi xuống ngay.

Nhưng những người còn lại thì khác, vì cuộc họp lần này mà họ đã phải chuẩn bị vất vả, đến ngay cả An Điềm còn làm cả một file powerpoint để trình bày về tác phẩm của mình.

“Những điều tôi vừa nói chính là concept và đặc điểm của thiết kế.” Một nhân viên vừa kết thúc phần giới thiệu vừa kích động nhìn về phía Cố Thiên Tuấn.

“Ừ.” Cố Thiên Tuấn nhàn nhạt gật đầu, những thiết kế này anh vốn hoàn toàn không hiểu, tiền đầu tư vào đây đối với anh mà nói cũng không nhiều, nếu không phải vì An Điềm thì anh thật sự không muốn lãng phí thời gian đến đây mà nghe mấy người này nói vớ va vớ vẩn.

Cũng may, người này nói xong thì sẽ đến lượt An Điềm giới thiệu tác phẩm của cô.

Cố Thiên Tuấn thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tìm được một lí do danh chính ngôn thuận để đến ngắm An Điềm rồi.

Anh quay đầu sang nhìn An Điềm, thấy cô lúc này đang mặc bộ đồ công sở màu trắng gạo, tôn lên gương mặt hồng hào và thân hình quyến rũ, mái tóc suôn mượt được buộc gọn lại sau đầu, đôi hoa tai ngọc trai lấp lánh dưới vành tai, Cố Thiên Tuấn cảm thấy có ngắm bao nhiêu cũng không thấy chán.

An Điềm sau khi cẩn thận mở laptop ra liền đứng dậy, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Chào mọi người, tiếp theo đây, tôi sẽ giới thiệu cho mọi người nghe về ý tưởng thiết kế của tôi, bây giờ xin mọi người hướng mắt lên màn hình, trước tiên…”

An Điềm còn chưa kịp nói xong thì màn hình máy chiếu đột nhiên tắt ngóm.

Trong lúc mọi người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Chu Mộng Chỉ ngồi cạnh An Điềm đột nhiên đứng dậy: “Trời ơi, xin lỗi nhé!”

Mọi người quay đầu sang nhìn, thì ra cốc nước của Chu Mộng Chỉ đã bị đổ, nước trong cốc chảy hết vào laptop của An Điềm.

Laptop gặp nước tự động tắt máy, thế nên màn hình đương nhiên sẽ đen ngòm.

Chu Mộng Chỉ trông rất áy náy, liên tục nói với An Điềm: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải cố ý đâu.”

“Ai biết chị vô ý hay cố ý…” Khưu Doanh Doanh ngồi cạnh An Điềm lừ mắt với Chu Mộng Chỉ rồi bất mãn lẩm bẩm.

Còn An Điềm phải cố gắng kìm cơn giận, quay sang nhìn Chu Mộng Chỉ một lúc rồi rút khăn giấy ra lau laptop.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui