Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

“…” An Điềm vẫn cứ ngẩn người nhìn ngoài cửa, không nói tiếng nào.

“Mau lấy cho An Điềm một cái khăn, lau sạch quần áo, tôi sẽ đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi.” Tô Thanh Dương cúi mặt nhìn An Điềm, thấy đôi mi cô rung rinh, mắt và mũi đều đỏ hoe lên, mái tóc rối bị ướt bết vào trán, dáng vẻ ấy khiến Tô Thanh Dương thật sự muốn đưa tay ra mà ôm cô vào lòng.

Nhưng Tô Thanh Dương vẫn kìm chế được.

“À, vâng, Tô tổng, tôi sẽ đi ngay!” Thẩm Sở Hà nhìn An Điềm rồi kéo tay Khưu Doanh Doanh chạy đi.

An Điềm theo Tô Thanh Dương vào phòng nghỉ, thẫn thờ ngồi xuống ghế sofa, mắt nhìn về xa xăm.

Bộ đồ trắng trên người cô lúc này đầy những vệt nước, phần áo trước ngực trở nên trong suốt, dính sát vào làn da cô, nhưng An Điềm hoàn toàn không quan tâm, cảm giác khó chịu ngoài da ấy làm sao đau bằng nỗi đau trong lòng cô hiện giờ?

“An Điềm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Thanh Dương rót một cốc nước ấm chìa ra trước mặt An Điềm.

An Điềm nhận cốc nước từ tay Tô Thanh Dương, nói bằng giọng khản đặc: “Cảm ơn anh.”

Làn khói nhè nhẹ tỏa lên từ chiếc cốc, đưa An Điềm nhớ lại lúc chiếc laptop vừa bị hỏng…

Sau khi Susan tuyên bố quyết định của Cố Thiên Tuấn, cuộc họp được giải tán, mọi người lục tục rời khỏi phòng họp.

Thẩm Sở Hà cùng Khưu Doanh Doanh bước đến bên cạnh An Điềm khẽ an ủi: “An Điềm, tuy rằng cô bị người ta chơi khăm, nhưng cuộc họp lần này vẫn rất thành công, cô xem, Cố tổng còn đầu tư thêm nữa đấy!”

“Đúng vậy đúng vậy!” Khưu Doanh Doanh lập tức phụ họa với Thẩm Sở Hà, “Chu Mộng Chỉ làm vậy là vì đố kị, chỉ có người không có bản lĩnh thì mới đố kị thôi! Chị An Điềm, chúng ta cứ mặc kệ chị ta!”

“Doanh Doanh, sao cô lại nghĩ về tôi như vậy?” Một giọng nói ngọt như mía lùi chợt vang lên từ ngoài cửa.

Cả ba người quay đầu lại nhìn, trông thấy Chu Mộng Chỉ đang đứng ở cửa.

Khưu Doanh Doanh đỏ bừng mặt, trong lòng có cảm giác mình vừa nói xấu người khác thì bị người ta bắt gặp, Thẩm Sở Hà thì lại nheo mắt, cảm thấy Chu Mộng Chỉ đến gặp họ chắc chắn là có ý đồ không đơn giản.

“Điều Doanh Doanh nói cũng chỉ là có sao nói vậy, cô cũng không cần để bụng!” An Điềm nhìn cái laptop đã hỏng của mình, hậm hực nói.

“An Điềm, chẳng qua chỉ là cái laptop thôi, việc gì phải nhỏ nhặt như vậy?” Chu Mộng Chỉ khoanh tay trước ngực, thong thả bước đến trước mặt An Điềm, “Bây giờ tôi đến xin lỗi cô đây.”

“Không cần đâu!” An Điềm từ từ đứng dậy, “Tôi không rảnh mà nghe lời xin lỗi của cô.”

“Chậc chậc chậc, là một nhà thiết kế thời trang được trọng dụng thì không nên nhỏ mọn như vậy chứ!” Chu Mộng Chỉ vẫn nở nụ cười nhạt.

Chuyện này chả ảnh hưởng gì đến cô thì cô cứ xách guốc mà đi đi, việc gì phải giả vờ làm người tốt trước mặt tôi? An Điềm liếc mắt nhìn Chu Mộng Chỉ: “Cô còn chuyện gì không?”

“Đương nhiên là còn rồi!” Chu Mộng Chỉ khẽ gục gặc đầu, sau đó nghiêm túc nhìn Thẩm Sở Hà và Khưu Doanh Doanh, “Tôi muốn nói vài câu với An Điềm, hai người có thể tránh mặt một chút không?”

Thẩm Sở Hà và Khưu Doanh Doanh đưa mắt nhìn nhau, không biết Chu Mộng Chỉ đang định giở trò gì.

An Điềm nhìn vẻ mặt khiêu khích của Chu Mộng Chỉ, đột nhiên cảm thấy hứng thú, cô bây giờ lại thật sự muốn xem thử Chu Mộng Chỉ rốt cuộc muốn làm gì!

“Hai người ra ngoài trước đi, tôi ở lại đây một lát.” An Điềm khẽ hất cằm nói với Thẩm Sở Hà và Khưu Doanh Doanh.

“Vậy được, chúng tôi đi trước vậy!” Thẩm Sở Hà nhìn An Điềm và Chu Mộng Chỉ một chút rồi gật đầu.

“Nhưng mà…” Khưu Doanh Doanh há hốc mồm, không muốn rời đi, cô cảm thấy cái ả gian xảo này chắc chán đang định giở trò hại chị An Điềm của cô.

“Được rồi Doanh Doanh, không có nhưng nhị gì nữa, chúng ta nên đi thôi.” Thẩm Sở Hà kéo tay Khưu Doanh Doanh, cố gắng kéo cô ra ngoài, sau đó còn cẩn thận đóng cửa lại.

Bây giờ, trong phòng họp chỉ còn lại An Điềm và Chu Mộng Chỉ.

Chu Mộng Chỉ trước tiên đưa mắt nhìn xung quanh, sau khi xác nhận bên ngoài đúng là không còn ai rồi mới cười với An Điềm rồi hỏi thẳng: “Cô từ đầu đã biết thân phận của tôi rồi không phải sao?”

“Biết rồi thì đã sao?” An Điềm ngơ ngác.

“Đừng có làm ra vẻ mình là nhà nghệ thuật kiên trinh bất khuất nữa.” Chu Mộng Chỉ phì cười, “Ở cái xã hội này, ai mà không thượng đội hạ đạp? Cô chỉ là một nhà thiết kế thời trang cỏn con, cho dù có nổi tiếng đến mấy thì chẳng phải cũng chỉ đi may đồ cho người ta sao? Cô rốt cuộc lấy đâu ra cái gan mà dám ở trong cái công ty này, hết lần này đến lần nọ gây sự với phu nhân tập đoàn Cố Thị như tôi?”

Nghe đến mấy chữ “phu nhân tập đoàn Cố Thị”, ánh mắt An Điềm bất giác sa sầm xuống, cô mím môi, sau đó lấy lại vẻ kiên định rồi nói: “Tôi chỉ nói điều mình cần nói, làm điều mình cần làm, tất cả là vì muốn nhóm dự án này có thể tạo ra giá trị tốt hơn! Tôi chẳng muốn gây sự gì với cô cả! Cô đừng có mà lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử!”

“Ha ha!” Chu Mộng Chỉ đột nhiên cười thành tiếng, sau đó nhìn An Điềm như nhìn một con hề rồi nói, “Vì muốn nhóm dự án có thể tạo ra giá trị tốt hơn sao? Thế giá trị ấy có thể lớn bao nhiêu? Vài triệu? Vài chục triệu? Hay là vài trăm triệu?”

Chu Mộng Chỉ nhẹ nhàng xòe ngón tay ra đếm, sau đó lắc lắc ngón trỏ của mình rồi thong dong nói: “Cô nhìn thấy cái nhẫn trên ngón tay tôi không? Đây là của chồng tôi Cố Thiên Tuấn đã mua cho tôi đấy, giá trị của nó còn lớn hơn giá trị của cả cái nhóm dự án này!”

Chu Mộng Chỉ càng nói càng đắc ý, càng nói càng kiêu ngạo: “Vậy nên, cho dù cô có cố gắng tới đâu thì giá trị tạo ra cũng không bằng nổi cái nhẫn trên ngón tay tôi nữa! An Điềm, cô chỉ biết nói những lời lẽ đao to búa lớn, cô có biết là mình đáng thương lắm không?”

Cố Thiên Tuấn! Chồng!

Hai từ ấy lập tức khiến trong lòng An Điềm cùng lúc dâng lên một cơn giận và một nỗi đau.

Bấu chặt móng tay vào lòng bàn tay, An Điềm hít một hơi thật sâu, cố gắng giấu đi sự chua chát trong giọng của mình: “Cô tốn công đuổi Doanh Doanh và Sở Hà ra ngoài là vì muốn nói với tôi mấy lời này sao? Nói rằng cô có rất nhiều tiền, nói rằng chồng cô rất thương yêu cô sao?”

“Phải, mà cũng không phải.” Chu Mộng Chỉ nhún vai, nhìn vẻ phẫn nộ và nhẫn nhịn của An Điềm, càng cảm thấy sung sướng trong lòng: Không phải chỉ là một nhân viên thiết kế quèn thôi sao? Lại dám ngang nhiên phản bác mình trong nhóm dự án, bây giờ cuối cùng cũng đã có thể dạy dỗ cô ta rồi!

Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu thôi!

Chu Mộng Chỉ nheo mắt, sao có thể dễ dàng buông tha cho An Điềm như vậy? Không những vậy, cô ta nhất định sẽ tiếp tục chà đạp An Điềm, sau đó tìm một lí do để về nhà không làm việc nữa!

“Vậy cô còn lời nào thì mau nói hết đi, tôi còn có việc!” An Điềm quay mặt đi không nhìn Chu Mộng Chỉ, cô không muốn tranh luận gì với Chu Mộng Chỉ nữa, cũng không quan tâm cô ta có bao nhiêu tiền có bao nhiêu trang sức đắt giá, nhưng cô không thể nào không quan tâm việc Cố Thiên Tuấn yêu thương Chu Mộng Chỉ.

Mấy câu vừa rồi của Chu Mộng Chỉ hệt như một cây kim đâm vào nơi mềm yếu nhất trong lồng ngực cô.

An Điềm không muốn nghe thêm nữa, chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây!

“Cô qua đây, tôi sẽ nói cho cô nghe.” Chu Mộng Chỉ vừa nhìn vào mắt An Điềm vừa đưa tay ra, lặng lẽ cầm lấy cốc nước trên bàn.

An Điềm nghi hoặc nhìn Chu Mộng Chỉ rồi nhấc chân bước về phía cô ta.

Ngay khoảnh khắc An Điềm vừa bước đến trước mặt Chu Mộng Chỉ thì cô ta chợt cầm cốc nước trên bàn lên rồi tạt hết nước vào mặt mình.

“Xoảng” một tiếng, Chu Mộng Chỉ sau khi tự tạt nước vào mặt mình thì liền ném cái cốc xuống đất, sau đó tự ngã lăn ra sàn.

“Á!!!” Chu Mộng Chỉ bắt đầu ôm cái mặt ướt sũng của mình rồi gào lên, giọng của cô ta rất thảm thiết, toàn thân run lên bần bật rất đáng sợ, trông đầy dáng vẻ của một người vừa bị ức hiếp!

Chu Mộng Chỉ vừa la hét vừa lộ ra nụ cười đắc ý: Vừa rồi trong cuộc họp, cô ta đã cố ý hất nước vào laptop của An Điềm, rồi sau đó trước mặt mọi người lại nói là muốn xin lỗi An Điềm.

Bây giờ cô ta đang mang dáng vẻ của người vừa bị ức hiếp, lát nữa Cố Thiên Tuấn và đồng nghiệp nghe thấy tiếng kêu mà chạy đến, cô ta chỉ cần khóc lóc nói rằng, An Điềm không những không chấp nhận lời xin lỗi của cô ta mà còn tạt nước lên người cô ta nữa!

Đến lúc đó, An Điềm cho dù có một trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui