Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

60515.“Em tránh ra!” An Điềm đẩy mạnh Cố Thiên Kỳ ra. Cô vừa đưa tay lên lau môi mình thật mạnh, vừa nhìn Cố Thiên Kỳ bằng ánh mắt khó tin, cảm thấy rằng Cố Thiên Kỳ đã bị điên thật rồi.

“Nhiên Nhiên, em ghét anh đến vậy sao?” Đôi chân mày lưỡi mác của Cố Thiên Kỳ nhíu lại. Hành động chà môi thật mạnh vừa rồi của An Điềm đã làm tổn thương sâu sắc đến đôi mắt của anh ta.

Cố Thiên Tuấn bốn năm trước đã làm tổn thương Nhiên Nhiên như thế, vậy mà cô ấy đã chọn cách tha thứ cho anh ta. Còn mình, bao nhiêu năm qua luôn cố gắng để trở nên tốt hơn, trở nên mạnh mẽ hơn, chỉ là để ngày hôm nay bảo vệ cô ấy tốt hơn!

Nhưng bây giờ Nhiên Nhiên lại ghét bỏ sự gần gũi của mình!

“Nếu em còn tiếp tục làm vậy nữa, chị chắc chắn sẽ ghét em!” An Điềm vẫn đang chà môi mình thật mạnh. Cảm giác bị người mà mình xem như người thân hôn một cái, thật sự quá tồi tệ!

“Có phải vì Cố Thiên Tuấn không?” Cố Thiên Kỳ cười khẩy. “Nhiên Nhiên, em đã quên chuyện bốn năm trước, Cố Thiên Tuấn đã đối xử với em thế nào hay sao? Em không thể tha thứ cho người đã từng làm em tổn thương một cách dễ dàng như vậy được!”

An Điềm không ngờ Cố Thiên Kỳ lại nhớ những điều này thay mình. Cô há miệng ra, giọng nói đã dịu đi một chút: “Thiên Kỳ... Thật ra, mọi chuyện không như em nghĩ đâu. Em cũng biết mà, Cố Thiên Tuấn vốn là một người lạnh lùng, năm đó vì áp lực nên anh ấy mới cưới chị, vì vậy mới đối xử với chị như thế. Hành vi đó của anh ấy không thể nói là đúng đắn, nhưng chắc cũng phải có một phần nguyên nhân từ chị. Hơn nữa, bây giờ Cố Thiên Tuấn cũng đã nhận ra, những việc mình làm trước đây là không đúng…”

“Chẳng lẽ anh ta biết sai là đủ rồi sao? Em đã quên bốn năm trước, em đã sống những ngày tháng như thế nào ở trong biệt thự à?” Cố Thiên Kỳ cắt ngang lời An Điềm, giọng nói đầy giận dữ. “Ngay cả khi em không nhớ, thì anh vẫn nhớ!”

Năm đó, sau khi xác định rằng mình đã thích Nhiên Nhiên, anh rất mong rằng mình sẽ có đủ khả năng để bảo vệ Nhiên Nhiên. Anh rất muốn bảo vệ Nhiên Nhiên sau lưng mình, rồi chỉ vào mũi Cố Thiên Tuấn và nói: Người phụ nữ này, tôi sẽ nuôi!

Nhưng anh của bốn năm trước chỉ là một cậu học sinh lớp 12, tay không tấc sắt, ngay cả bản thân cũng phải ngụy trang mới có thể sống yên ổn, làm thế nào để bảo vệ thật tốt cho Nhiên Nhiên đây?

Vì vậy, trong bốn năm qua, anh luôn cố gắng học tập, cố gắng trưởng thành, tận dụng mọi cơ hội để rèn luyện bản thân, với hy vọng một ngày nào đó sẽ tích lũy được thực lực, chiến thắng Cố Thiên Tuấn, và chăm sóc cho Nhiên Nhiên tốt hơn.

Tuy nhiên, vào ngày hôm nay của bốn năm sau, anh đã trở thành người như mình muốn, nhưng Nhiên Nhiên không còn là Nhiên Nhiên của ngày xưa nữa!

“Thiên Kỳ, em đừng kích động!” An Điềm an ủi Cố Thiên Kỳ với giọng ôn hòa.

Thực ra, đã nhiều năm trôi qua rồi mà Cố Thiên Kỳ vẫn còn nhớ cuộc sống của mình ở trong biệt thự lúc đó, điều này làm An Điềm rất cảm động. Cô không ngờ rằng, một đứa trẻ trong mắt cô - Cố Thiên Kỳ, lại quan tâm đến mình như thế!

“Thật ra, trong khoảng thời gian em không có ở đây, giữa chị và Cố Thiên Tuấn đã xảy ra rất nhiều chuyện.” An Điềm cúi đầu xuống, không nhìn vào đôi mắt đầy kích động của Cố Thiên Kỳ nữa. “Anh ấy đã âm thầm làm rất nhiều điều cho chị. Ví dụ như, giúp chị quay về công ty Tô Thị làm việc, kêu bậc thầy Trương Hiển Hy đích thân hướng dẫn chị thiết kế, cho An An tình cha mà nó luôn khao khát. Điều quan trọng nhất là, anh ấy từng cứu mạng chị…”

“Anh cũng từng cứu mạng em!” Cố Thiên Kỳ đẩy An Điềm sát vào tường. Anh dang tay ra vòng quanh người An Điềm, đôi mắt lạnh lùng buộc An Điềm phải nhìn thẳng vào mình. “Vào lúc Cố Thiên Tuấn không thể tìm thấy em, không thể bảo vệ em, chính anh đã cứu em ra!”

“Em nói gì?” An Điềm trợn to mắt nhìn vào Cố Thiên Kỳ.

Dường như anh đã cao hơn, tóc mái cũng dài hơn một chút, khuôn mặt cũng trở nên rắn rỏi hơn. Và còn khí thế toát ra từ toàn thân khiến người khác không dám nhìn thẳng vào đó, đều khiến An Điềm đột nhiên ý thức được rằng: Cố Thiên Kỳ, dường như thật sự không còn là một đứa trẻ nữa.

“Khi đó em có nói, em sẽ trả ơn cho anh.” Cố Thiên Kỳ tiến gần đến An Điềm hơn, từng chút từng chút một. Ánh mắt lưu luyến trên khuôn mặt trắng trẻo và mịn màng của cô, cuối cùng dừng lại trước đôi mắt đào kia.

“Em có biết không? Nhiên Nhiên, anh đã nhìn thấy cơ thể của em, đầu ngón tay anh cũng đã chạm vào những vết sẹo trên người em. Khi em bị Chu Mộng Chỉ dùng roi đánh đến ngất xỉu, chính anh đã cứu em ra, ở bên em hết đêm này đến đêm khác, cho đến khi em tỉnh lại!”

“……” An Điềm đã bị sốc đến nỗi nói không nên lời. Cô lắc đầu trong vô thức: Lẽ nào, người cứu mình khỏi tay Chu Hán Khanh và Chu Mộng Chỉ, là Cố Thiên Kỳ?

Cố Thiên Kỳ chính là “cậu chủ” đã cứu mình lần đó!

“Không, chuyện này không thể nào!” An Điềm lắc đầu thật mạnh. “Cậu chủ” trong ký ức cô là một người bí ẩn và lạnh lùng, sao có thể là cậu bé lớn Cố Thiên Kỳ đầy ấm áp và trẻ trung trước mặt được?

Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, An Điềm lại sững sờ. Cố Thiên Kỳ của bây giờ, dường như hơi giống với “cậu chủ” kia!

“Vậy tại sao lúc đó em lại che giấu danh tính?”

“Bởi vì anh muốn có được em, anh cần phải chờ!”

“Cố Thiên Kỳ, em đừng ăn nói lung tung nữa. Chị…”

“Nhiên Nhiên, anh yêu em, anh thực sự yêu em!” Cố Thiên Kỳ ngắt lời An Điềm, chỉ nâng cằm cô lên và hôn lên môi cô.

So với lần đụng chạm nhẹ nhàng lần trước, nụ hôn của Cố Thiên Kỳ mạng theo vẻ ngang ngược và mạnh mẽ. Anh ghì chặt môi An Điềm, ý muốn mở rộng hai hàm răng của cô để mặc sức xâm chiếm!

“Ưm ưm ưm…” An Điềm cố hết sức đẩy Cố Thiên Kỳ ra, cô cật lực tránh né nụ hôn của Cố Thiên Kỳ. Cảm giác này thực sự quá kỳ lạ, cô ghét sự tiếp xúc như vậy!

Tuy nhiên, nhìn thì có vẻ như Cố Thiên Kỳ gầy gò hơn Cố Thiên Tuấn, nhưng sức lực lại rất mạnh mẽ! An Điềm bị Cố Thiên Kỳ quấn trong vòng tay, vậy mà ngay cả việc nhúc nhích cánh tay cũng rất khó!

“Ưm…”

An Điềm cố hết sức khép chặt hai hàm răng, cùng lúc đó, cô bỗng ngửi thấy mùi máu tanh. Còn Cố Thiên Kỳ cũng nhíu mày lại, và nới lỏng vòng tay đang siết chặt lấy An Điềm.

An Điềm ngay lập tức đẩy mạnh Cố Thiên Kỳ ra, để anh tránh xa mình hết mức có thể.

Cố Thiên Kỳ nhếch nhếch khóe miệng vừa bị An Điềm cắn vào, máu tươi đua nhau chảy xuống: “Nhiên Nhiên à, em thà chọn một người đã từng làm tổn thương em, chứ không muốn chấp nhận anh?”

“Cố Thiên Kỳ, em khác với Cố Thiên Tuấn, em có biết không?” An Nhiên lắc đầu đau đớn. Cô hoàn toàn không biết rằng Cố Thiên Kỳ lại có tình cảm như vậy với mình, lại còn che giấu kỹ đến thế!

“Phải, khác, anh yêu em nhiều hơn anh ta!” Cố Thiên Kỳ lại một lần nữa bước lên một bước.

An Điềm nhìn thấy hành động này của Cố Thiên Kỳ, ngay lập tức sợ hãi lùi về phía sau, nhưng lại quên mất đằng sau cô là bức tường.

Nhiên Nhiên sợ mình?

Cố Thiên Kỳ cười phá lên, nụ cười hơi thê lương. Sự nhẫn nhịn và kế hoạch của anh trong bao nhiêu năm qua, bây giờ lại đổi lấy sự sợ hãi và rụt rè của Nhiên Nhiên!

Song, Cố Thiên Kỳ cứ cười mãi, cười mãi, nhưng ánh mắt ngày một tối lại: “Nhiên Nhiên, dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ cho em tận mắt nhìn thấy anh làm thế nào để đánh bại Cố Thiên Tuấn. Anh sẽ cho em biết ai mới là người đàn ông đủ điều kiện để đứng bên cạnh em!”

Cố Thiên Kỳ cứ nhìn vào An Điềm như thế, giọng nói dần dần trở nên lạnh nhạt, ánh mắt cũng trở nên dữ tợn hơn.

An Điềm mím chặt môi, vì cô chưa bao giờ nhìn thấy Cố Thiên Kỳ trong bộ dạng như vậy.

Lúc này, Cố Thiên Kỳ giơ tay lên và ấn vào một cái nút trên mặt bàn.

Ngay lập tức, màn hình LCD được gắn trên tường sáng lên.

An Điềm quay đầu lại nhìn, thấy rằng trên màn hình là hình ảnh của một phòng hội nghị, bên trong đang ngồi chật kín người trong những bộ vest đủ màu đủ kiểu.

Song, người ngồi ngay chính giữa lại là Cố Thiên Tuấn!

Nhịp tim của An Điềm ngay lập tức đập loạn xạ. Cô quay lại nhìn Cố Thiên Kỳ, nghẹn ngào hỏi: “Cố Thiên Kỳ, em định làm gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui