Chương 249
“Anh muốn cho Tề Mẫn Mẫn thêm thời gian.” Hoắc Trì Viễn đành phải thỏa hiệp.
Anh không muốn tiếp xúc trực tiếp với Tề Bằng Trình, việc này đành phải để Tề Mẫn Mẫn thông qua.
“Anh sớm nói như vậy có phải hay không! Làm cho em phải suy nghĩ cả buổi tối phải khuyên anh như thế nào.” Hoắc Nhiên trợn mắt thật lớn nhìn Hoắc Trì Viễn.
…..
Ngày hôm sau, lúc Tề Mẫn Mẫn tỉnh lại, nhìn thấy Hoắc Trì Viễn đang nghiêng người nằm bên cạnh mình.
Cô vươn tay chạm vào râu của anh, khẽ cười nói: “
Cứng quá.”
Hoắc Trì Viễn cầm lấy bàn tay của Tề Mẫn Mẫn, đặt ở bên môi hôn mạnh một cái, sau đó nói giọng khàn khàn:”Nha đầu, anh có chuyện cần thương lượng với em.”
“Chuyện gì?” Tề Mẫn Mẫn lập tức căng thẳng.
Anh chưa bao giờ dùng giọng điệu này thương lượng với cô chuyện gì.
“Em muốn một hôn lễ như thế nào?” Ánh mắt Hoắc Trì Viễn lộ ra sự dịu dàng, giống như sao sáng trên bầu trời đêm.
“Hôn lễ?” Tề Mẫn Mẫn hồi hộp liếm môi,”Không phải đã nói là không có sao?”
“Không muốn làm em chịu thiệt thòi.” Hoắc Trì Viễn xoa xoa lòng bàn tay Tề Mẫn Mẫn.
Nếu anh nhẫn tâm không nghe lời cha, Tề Mẫn Mẫn sẽ bị tổn thương, nhưng anh biết cô sẽ không nói:”Dưới biển, trên trời, hay trên mặt đất, chỉ cần anh muốn, em đều sẽ đồng ý.”
“Bình thường là được rồi.
Em không cần hình thức, chỉ cần trong lòng anh có em là được.” Tề Mẫn Mẫn cảm động rơm rớm nước mắt.
Cô cứ ngỡ rằng cả đời này mình sẽ không có cơ hội mặc váy cưới nữa, không ngờ Hoắc Trì Viễn lại muốn tổ chức đám cưới với cô.
“Anh đã nhờ Hoắc Tương thiết kế ý tưởng cho đám cưới.
Em thích là người nào hay chọn ý tưởng nào cũng được.” Hoắc Trì Viễn yêu chiều nói.
“Ừm” Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc Trì Viễn, đôi mắt đẹp lóe lên tia nước mắt.
Buổi sáng, dùng bữa xong Hoắc Trì Viễn lập tức tới công ty.
Tề Mẫn Mẫn bị Hoắc Tương ấn vào chiếc sô pha, bắt đầu nói chuyện như đang “thẩm vấn”.
“Chuẩn bị cho tổ chức đám cưới, em muốn hỏi chị một số việc.
“Ừm.” Tề Mẫn Mẫn chớp mắt, chờ đợi thắc mắc của Hoắc Tương.
“Đầu tiên là lựa chọn chủ đê.
Du thuyền, nhảy dù, lặn, khách sạn xa hoa, chị muốn tuyển người như thế nào?” Hoắc Tương cầm bút, chuẩn bị ghi chép.
“Tiệc đứng trong vườn hoa đi.
Mọi người có thể tự nhiên.” Tề Mẫn Mẫn cảm thấy ý tưởng này có thể giúp cha đi lại tự do một chút.
Dù sao Hoắc Trì Viễn oán hận cha sâu như vậy, đến lúc đó không cho cha thể diện thì sẽ rất khó khăn.
“Bỏ qua ý tưởng này đi!” Hoắc Tương lập tức phản đối.
“Địa điểm để em chọn đi.
Vấn đề thức hai….”
Tề Mẫn Mẫn bị hỏi một đống vấn đề, mà đáp án của cô hầu như không thể làm hài lòng Hoắc Tương, cuối cùng Hoắc Tương cũng không hỏi nữa mà tự mình cầm quyển sổ ở một bên tự thiết kế.
Bà nội cười vỗ vỗ bàn tay của Tề Mẫn Mẫn:”Yên tâm.
Con bé Tương có rất nhiều mưu mẹo.”
“Bà nội, đó gọi là trí tuệ thông mình! Mưu mẹo cái gì chứ! Khó nghe chết đi được!” Hoắc Tương bất mãn ngẩng đầu lên kháng nghị.
“Bà đang khen cháu mà!” Bà nội vui vẻ cười rộ lên.
“Con lên lầu tìm tư liệu!” Hoắc Tương ôm lap top chạy lên lầu.
“Bà nội, thực ra hôn lễ chỉ cần làm đơn giản thôi là được rồi.” Tề Mẫn Mẫn cười nói.
Có thể được tổ chức đám cưới cũng làm cho cô rất vui vẻ rồi.