Chương 396
“Anh không sai.” Tề Mẫn Mẫn yên lặng rơi lệ.
Mới hơn một tháng, cô một mình ngủ ở trên chiếc giường này, đã từng biết bao lần khao khát có được vòng ôm của anh.
Bây giờ anh trở lại, cô cũng không dám muốn anh ôm cô nữa.
Hoắc trì Viễn dùng ngón cái vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trai trên tay Tề Mẫn Mẫn, trái tim cũng đồng dàng co rút đau đớn.
Cô có thể không hoàn mỹ, có lẽ có chút tùy hứng, nhưng cô lại rất đáng yêu, cực kỳ động lòng người.
Anh cảm thấy được vẻ đẹp của cô sánh ngang với ngọc trai của biển cả, không ai có thể bào mòn, là độc nhất vô nhị trên đời.
Vì cái gì lại muốn cho anh biết chân tướng sự thật kia? Lúc cưng chiều cô, trong lòng anh sẽ cảm thấy bứt rứt, cảm thấy được chính mình như đang phản bội cô.
Tề Mẫn Mẫn run rẩy đè lên mu bàn tay Hoắc trì Viễn, đau lòng nói: “Hoắc trì Viễn, anh có muốn lấy lại món quà này không.
Em không xứng…”
“Đưa cho em! Em chỉ cần mang theo là được!” Giọng nói Hoắc trì Viễn có chút trầm thấp.
“Nếu như anh muốn lấy lại nó, xin hãy nói cho em biết một tiếng.” Tề Mẫn Mẫn chua xót nói.
Cô không phải là bảo bối của anh, không xứng có được món quà mỹ lệ đến như vậy.
Nếu anh muốn lấy lại, cô tuyệt đối sẽ không phản kháng.
“Anh nói, đây là đưa cho em! Cả đời đều là của em!” Hoắc trì Viễn lật người đè Tề Mẫn Mẫn xuống, gầm nhẹ.
“Được rồi.
Em sẽ cất giữ nó thật cẩn thận.” Tề Mẫn Mẫn yếu ớt thì thào.
Cô bây giờ, đã không thể chịu nổi sự cưng chiều của Hoắc trì Viễn nữa rồi.
Hoắc Nhiên dựa vào cửa, dùng sức gõ hai cái, sau đó dùng âm thanh trêu chọc hỏi: “Em đến không đúng lúc à?”
Tề Mẫn Mẫn nghe được tiếng của anh, lập tức đẩy Hoắc trì Viễn ra, dùng sức lau nước mắt trên mặt.
Hoắc Nhiên giả vờ như không nhìn thấy, cười đi vào nhà, đặt chai thuốc đến tủ đầu giường: “Anh, sao anh lại khiến chị dâu bị bệnh rồi? Thế nào cũng phải nhớ nhẹ nhàng chứ!”
Hoắc trì Viễn dùng sức đánh Hoắc Nhiên: “Nói bậy bạ gì đó! Anh vừa xuống máy bay!
“Vậy là anh không đúng!” Hoắc Nhiên khoanh tay, nghiêm trang nói: “Anh bỏ lại chị dâu, vừa đi hơn một tháng, anh cũng quá nhẫn tâm! Anh không nghĩ tới anh đi rồi thì ai chăm sóc chị ấy sao?”
Tề Mẫn Mẫn chạy nhanh từ trên giường xuống, chỉ vào Hoắc Nhiên: “Hoắc Nhiên, anh đừng nói Hoắc trì Viễn.
là chính em không cẩn thận, ngủ trên sàn nhà.”
Hoắc Nhiên nhíu mi: “Xem chị dâu biện minh hộ anh kìa, em sẽ không lải nhải anh nữa.”
Nói xong, Hoắc Nhiên bắt đầu giúp Tề Mẫn Mẫn kiểm tra.
5 phút sau, anh nhìn thoáng qua nhiệt kế: “Ba chín độ hai, phải tiêm thuốc hạ sốt.”
“Có thể uống thuốc được không?” Tề Mẫn Mẫn lấy lòng hỏi: “Lần trước anh đưa em thuốc kia uống rất tốt.
em uống vài liều là khỏi hẳn.”
“Em tưởng uống thuốc là cục đường sao? Em tưởng ăn nhiều một chút thì ăn nhiều được?” Hoắc Nhiên lắc đầu: “Ba mươi chín độ hai, phải tiêm.”
Hoắc trì Viễn ngồi bên cạnh Tề Mẫn Mẫn, âm thanh mềm nhẹ nói: “Yên tâm, Hoắc Nhiên tiêm không đau.”
“Anh, anh trợn mắt nói dối.” Hoắc Nhiên trêu chọc nói với Hoắc trì Viễn: “Em tiêm vẫn rất đau, hơn nữa bệnh nhên càng quen em càng không chuẩn.
tố chất tâm lý của em cũng không phải là kém bình thường, đúng là không có cách nào.”
“Cho anh!” Đột nhiên Hoắc trì Viễn vươn tay, lạnh lùng ra lệnh nói.
“Cái gì?” Hoắc Nhiên ra vẻ không biết.
“Đưa ống tiêm cho anh!” Hoắc trì Viễn trừng mắt liếc nhìn Hoắc Nhiên.