Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

“Nhã à, anh cầu xin em, em hãy theo anh về đi”.

Tần Giang Nguyên đau khổ cầu xin Nam Nhã: “Hôm nay là thất tịch, Ngưu Lang và Chức Nữ còn được gặp nhau mà, em nể mặt bọn họ, cho anh một cơ hội nữa đi”.

Nam Nhã quay mặt sang hướng khác, nước mắt rơi như mưa, dáng vẻ đau lòng khổ sở, không nhịn được sờ phần bụng vẫn chưa nhô lên của mình.

Tầm mắt Tần Giang Nguyên nhìn theo tay cô ta, rơi xuống bụng, ánh mắt bỗng chốc đảo nhanh.

Anh ta quỳ xuống đất, ôm lấy cô ta, dán mặt mình vào bụng Nam Nhã: “Dù là vì con thì em cũng hãy tha thứ cho anh với”.

Lòng Nam Nhã đau như cắt, nước mắt như suối tuôn trào.

“Chính anh là người không quan tâm đến tôi, giữa tôi và Phùng Thanh, anh đã lựa chọn cô ta rồi cơ mà?”

“Đừng nhắc tới con đàn bà hám tiền Phùng Thanh đó nữa, cô ta đứng là ả ti tiện!”


Khi nhắc tới Phùng Thanh, mắt Tần Giang Nguyên trừng như muốn nứt ra, hung hăng nói: “Ả đàn bà đó cứ luôn miệng nói yêu anh, nhưng khi gia đình anh vừa suy sụp thì cô ta chạy còn nhanh hơn cả thỏ, sợ liên lụy đến cô ta. Hừ, lẽ ra anh nên biết trước, cô ta ở bên anh chỉ vì tiền của anh thôi!”

Nam Nhã cười khổ một tiếng: “Những lời đó tôi đã nói với anh rồi, chính anh không chịu nghe thì bây giờ lại trách ai?”

“Phải, tất cả đều là lỗi của anh! Trước đó anh bị mỡ lợn che mờ tâm trí, bây giờ anh đã hiểu ra rồi, chỉ có mình em tốt với anh, đó mới là tình cảm thật sự”.

Tần Giang Nguyên ngửa đầu nhìn Nam Nhã, vẻ mặt đầy tình cảm và hối hận không sao tả nổi: “Nhã, anh thật sự biết sai rồi. Con hư biết suy nghĩ lại quý hơn vàng, em tha thứ cho anh một lần đi, anh và Phùng Thanh đã ly hôn rồi, chúng ta có thể đến cục Dân Chính để tái hôn ngay! Anh sẽ yêu thương em thật nhiều, chờ em sinh con ra rồi, gia đình ba người chúng ta có thể ở bên nhau, có thể sống quãng đời còn lại thật hạnh phúc, tốt biết bao nhiêu!”

Nước mắt của Nam Nhã rơi trên mặt Tần Giang Nguyên, lòng đã đau đến mức không thể tả nổi.

Đúng vậy, tốt biết bao nhiêu.

Cô ta đã kiềm lòng không đậu tưởng tượng ra hình ảnh đó, nhưng mà, cô ta cũng không thể quên được những hình ảnh Tần Giang Nguyên đánh mình, mắng mình.


Anh ta đã tìm đủ mọi cách sỉ nhục cô ta trước mặt Phùng Thanh, ném cô ta vào căn phòng dơ bẩn lạnh như băng, bỏ mặc không màng tới, còn thân thiết với Phùng Thanh trước mặt cô ta.

Chính cô ta cũng đã từng quỳ xuống đất đau khổ cầu xin, thế nhưng khi đó, anh ta đã lạnh lùng và tàn nhẫn biết bao, lòng dạ sắt đá biết bao…

Nam Nhã lùi về phía sau từng bước, cô ta nhìn Tần Giang Nguyên mặt đầy nước mắt, lắc đầu.

“Tôi không thể tin tưởng anh được nữa. Anh đi đi, tôi không muốn gặp lại anh lần nào nữa”.

Tần Giang Nguyên không ngờ cô ta lại từ chối mình, rõ ràng người phụ nữ này đã từng hận không thể quỳ xuống liếm chân anh ta, nhưng phụ nữ một khi đã trở mặt thì đúng là vô tình.

Anh ta đột nhiên lật mặt, đứng dậy khỏi mặt đất, dáng vẻ tình sâu nghĩa nặng đã không còn, xuất hiện vẻ dữ tợn.

“Tôi đã quỳ xuống để cầu xin cô rồi mà cô vẫn dám từ chối ư? Ngày trước cô cũng luôn miệng nói yêu tôi, là cô cầu xin tôi lấy cô, cầu xin tôi cưới cô!”

Anh ta chỉ vào bản thân mình, cổ nổi gân xanh, tròng mắt trợn trừng, bây giờ cô lại bảo tôi cút? Ông đây con mẹ nó cho cô nhiều thể diện quá nhỉ?

Tần Giang Nguyên nói trở mặt là trở mặt được luôn, thẹn quá hóa giận, giơ tay cho Nam Nhã một cái tát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận