Hoắc Nhiên vừa vào cửa, liền nghe thấy tiếng Tề Mẫn Mẫn và bà nội cười đùa, lập tức đi qua, tò mò hỏi: “Chuyện gì buồn cười vậy?”
“Đang nói cháu có nhiều bạn gái như vậy, lại chưa thu phục được người nào.” Bà nội Hoắc phụng phịu nói.
“Bà nội, không phải cháu không làm được, mà là các cô ấy chưa có một ai để cho cháu muốn nghĩ mang về nhà cả.” Hoắc Nhiên vô tội nhún vai: “Không phải tất cả mọi người đều may mắn như anh trai.”
“Bản thân phong lưu còn nghi ngờ bạn gái không có lực hấp dẫn.” Bà nội Hoắc dùng lực đập vào ót của anh.
Hoắc Nhiên nhảy ra khỏi phạm vi của bà nội, cười đùa nói: “Ai bảo cháu trai của bà có mị lực như thế?”
Hoắc Nhiên nói đùa với bà nội, cũng cười đùa Tề Mẫn Mẫn.
“Sớm muộn gì cũng có người thu phục được cậu!” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ nói.
Hoắc Nhiên bắt chéo chân, không kiềm chế được nói: “Có thể thu được con người em chỉ sợ còn chưa sinh ra.
Đúng rồi, chị dâu, anh em đi tắm suối nước nóng sao không mang theo chị?”
“Tắm suối nước nóng?”
“Em vốn tính định đi nhờ xe của anh ấy về, kết quả anh ấy lại ném em ở trên đường cái, mang theo thư ký xinh đẹp kia đi tiếp vị khách từ Mỹ đến rồi.” Hoắc Nhiên xấu xa cười cười.
Tề Mẫn Mẫn vừa nghe nói Lynda đi theo Hoắc Trì Viễn tiếp khách ở suối nước nóng, lập tức khẩn trương.
Cô bất an đứng lên: “Hoắc Nhiên, có thể đưa em đi tìm anh ấy không?
“Không thành vấn đề.” Hoắc Nhiên ra vẻ xem kịch vui, chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn.
Lynda mặc một bộ áo tắm màu đỏ cam hiện đại đi ra khỏi phòng thay đồ, nhìn thấy Hoắc Trì Viễn đang đứng đối diện cửa phòng thay đồ.
Cô cố ý ưỡn ngực, tận tình bày hết những gì đẹp nhất của mình ra cho Hoắc Trì Viễn thấy.
Cô không tin con người thành thục như mình có thể thua bởi Tề Mẫn Mẫn.
.
||||| Truyện đề cử: Hoan Hoan Ái - Cách Yêu Của Chủ Tịch Phong |||||
Hoắc Trì Viễn đạm mạc liếc mắt nhìn Lynda một cái, đáy mắt không gợn sóng.
“Hoắc tổng, sao anh còn chưa đi?” Lynda gợi cảm đứng ở trước mặt anh, đáng yêu cười cười.
“Cô đi trước nói chuyện phiếm với phu nhân Smith đi, tôi gọi điện thoại.” Hoắc Trì Viễn nói xong, liền xoay người đưa lưng về phía Lynda, chỉ cho cô một bóng lưng.
“Điện thoại gì mà gấp thế>?” Lynda không hiểu hỏi han.
Hôm nay công ty đúng là có rất nhiều chuyện, nhưng Hoắc Trì Viễn đều giải quyết tất cả rồi.
Không có chuyện gì quan trọng cần anh nhất định phải gọi điện thoại.
“Di động của Tề Mẫn Mẫn không có ai nghe.” Hoắc Trì Viễn như là trả lời, lại giống như đang lầu bầu: “Chẳng lẽ vô cùng đau đớn?”
“Hoắc tổng, Tề Mẫn Mẫn không phải trẻ con, anh không cần phải lúc nào cũng nhớ đến như thế.
Điện thoại không ai nghe có thể là để điện thoại trong phòng không mang theo.” Lynda ghen tỵ nhìn bóng lưng của anh.
Cách ăn mặc của cô gợi cảm như thế, thậm chí nhìn anh cũng không nhìn nhiều hơn một cái.
“Có thể.” Hoắc Trì Viễn cắt đứt điện thoại, xoay người lạnh lùng nói với Lynda: “Đi thôi.”
Lynda thấy anh không bỏ lại điện thoại vào trong phòng thay đồ, trong lòng rất không thoải mái.
Anh cứ như vậy lo lắng cho Tề Mẫn Mẫn sao? Còn muốn bớt thời gian gọi điện thoại cho đối phương sao?
Hoắc Trì Viễn đi nhanh dọc theo tường dẫn đến suối nước nóng, vốn không có bắt theo ý tứ của Lynda.
Lynda cắn môi một cái, nhìn hai bên đường mòn không có người, liền đuổi theo sát đằng sau, từ phía sau ôm lấy Hoắc Trì Viễn: “Hoắc tổng, dáng người tôi không đẹp sao?”.