Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế


Nhưng vì ít người biết con đường này, cho nên khá bí mật, không lắp đặt đèn đường, cũng không có mấy người đi đường, thậm chí còn ẩn trong rừng cây, vô cùng hoang vu, môi trường xung quanh còn khá âm u.

Đám chặn đường này, rõ ràng là ôm cây đợi thỏ, đã có chuẩn bị từ trước.

Từ khi cô mười bốn tuổi, thường xuyên xảy ra chuyện cướp giữa đường như này, Nam Mẫn cũng không thấy lạ nữa, hôm nay lại gặp phải, thậm chí còn có cảm giác lâu lắm không gặp phải.

Hồi còn nhỏ, cô đã biết bố mẹ của mình không phải người bình thường, cô kế thừa gen vượt trội và đặc biệt của bố mẹ, sinh ra đã bất phàm, mặc dù bố mẹ cố gắng muốn cho cô trở thành người bình thường, nhưng cuối cùng nguyện vọng tốt đẹp đó không thể thực hiện.

Cô cũng từng oán trách, tất cả các bạn nhỏ xung quanh, kể cả Nam Nhã và Nam Lâm đều có thể đến trường học, tại sao cô lại chỉ có thể ở nhà?
Cô từng khóc, từng làm ầm ĩ, thậm chí một mực muốn bỏ nhà đi.

Bố mẹ cô cho cô tình yêu vĩ đại, sự bảo vệ tốt nhất, nhưng vẫn không kìm được trái tim muốn bay ra của cô.

Với sự cố gắng lên kế hoạch của cô, cuối cùng đã thực hiện được vào năm mười bốn tuổi.

Nhưng không đợi cô vui mừng mấy ngày thì bị bắt cóc.

Trải nghiệm lần đó, gần như có thể gọi là “thoát khỏi cõi chết”, trẻ con phải trải qua ngã đau mới trưởng thành.

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao bố mẹ phải nhốt cô ở trong nhà, thậm chí hết sức che giấu họ tên của cô, thân phận của cô, không tiết lộ bất kỳ chuyện gì liên quan đến cô ra ngoài, chính là đề phòng cô bị người khác nhằm vào.

Nhưng một người có sức sống như cô, đang tuổi trẻ yêu đời làm sao có thể nhốt cả đời trong nhà chứ?
Cô xin bố mẹ: “Dù sao con gái cũng phải có một ngày trưởng thành, con không thể dựa vào bố mẹ bảo vệ con cả đời.

Con không sợ nguy hiểm, con muốn trở nên mạnh mẽ, sẽ có một ngày, con phải ngăn bố mẹ ở phía sau con, bảo vệ bố mẹ”.

Từ đó về sau, cô vẫn lặng lẽ, nhưng cô có được tự do, cũng bắt đầu dựa vào năng lực của mình đấu với người muốn hại cô, lắc một cái qua mười năm, chưa từng thất bại.

Đám người đó xông lên, cửa xe bị khóa, bọn họ cầm côn sắt choang choang đập vào cửa kính, Nam Lâm sợ đến ôm tai, mặt tái nhợt.

“Chị cả, bọn họ là ai? Muốn ăn cướp ư?”
“Xuống xe hỏi là biết”.

Nam Mẫn vô cùng bình tĩnh lấy ra một cái túi màu đen từ dưới gầm ghế, thay áo chống đạn, lắp đạn vào súng, lên đạn, ném cho Cố Hoành: “Cầm lấy, đợi trên xe, bảo vệ Nam Lâm”.

Nói xong, cô định đẩy cửa xe đi xuống.

“Chị cả, đừng!”, Nam Lâm hoảng sợ tóm chặt cổ tay của cô, hết sức lắc đầu: “Mạng của em không đáng tiền, mạng của chị với đáng tiền! Bảo sư huynh Cố bảo vệ chị, em không sao!”
Nam Mẫn nhìn em gái một lòng hướng về cô này, tình cảm khi xưa dâng lên niềm ấm áp trong lòng, cong miệng cười.

“Yên tâm đi, chỉ mấy tên nhãi này, không lấy nổi mạng của chị đâu”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui