Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế


Nam Mẫn không quan tâm tới viên đạn bọc đường của anh ta, tiếp tục hỏi: “Lúc nãy tôi có lấy tiền của anh không?”
Phó Vực lắc đầu: “Không có”.

“Thế là đúng rồi”, Nam Mẫn nói: “Không lấy tiền thì anh rửa mấy cái chén đó có làm sao đâu, bộ ấm ức lắm hả?”
Phó Vực: “…”
Hình như cũng có lý.

Anh ta chỉ vào Dụ Lâm Hải: “Thế tại sao cậu ta không ở lại rửa chén?”
Dụ Lâm Hải nhướng mày: “Tôi đang bị thương nặng thế này mà cậu cũng mặt dày bắt tôi rửa chén hả?”
Phó Vực nghẹn họng không thể nói được gì, trừng mắt nghìn Cố Hoành và Hà Chiếu.

Cố Hoành vội vàng lên tiếng: “Để bọn tôi, để bọn tôi phụ”.

Nam Mẫn ngăn họ lại, hỏi Phó Vực: “Lúc đi mua nguyên liệu bọn họ đều bỏ công bỏ sức ra cả, anh làm được gì rồi?”
“Tôi…”
“Cái gì mà lắm ý kiến ý cò thế, sau này không muốn ăn cơm tôi làm thì cứ việc nói thẳng, tôi sẽ gọi nhân viên vệ sinh lên đây tiễn mấy thứ đó đi”, Nam Mẫn kiên nhẫn tuyên bố.

Phó Vực nghe thế lập tức nói: “Rồi rồi rồi, tôi rửa, tôi rửa được chưa.

Chỉ cần em sẵn lòng nấu cơm thì đừng nói là rửa chén, tôi cắt cổ gà cũng được nữa là”.

Cắt cổ gà thì sao?
Nam Mẫn khó hiểu nhíu mày, Dụ Lâm Hải bên cạnh giải thích: “Cậu ta sợ gà”.

“Anh sợ gà hả?”, không chỉ mình Nam Mẫn, Cố Hoành và Hà Chiếu đều trừng mắt, không thể tin nổi nhìn về phía Phó Vực, trăm miệng một lời: “Anh là lính đặc công mà lại sợ gà hả?”
Phó Vực bị khinh bỉ toàn tập, đau thương giải thích cho bản thân: “Sợ… Sợ gà thì sao? Đời người ai cũng sẽ sợ một thứ gì đó mà? Tôi sợ gà đâu có phạm pháp đâu?”
Dụ Lâm Hải đâm thêm một dao:
“Cậu ta không chỉ sợ gà mà còn sợ vịt, nói tóm lại là sợ hết mấy loài động vật có mỏ nhọn”.

Phó Vực trừng mắt nhìn Dụ Lâm Hải: Mình cậu có miệng hả, vả bốp bốp cho giờ!
“Ồ, thì ra là vậy”.

Mắt Nam Mẫn chợt lóe lên tia sáng, môi bất giác cong cong.

Phó Vực trông thấy thế thì chợt lạnh sống lưng, sao cứ thấy vẻ mặt này có gì đó không được tốt cho lắm vậy?

Rời khỏi phòng, cửa thang máy sắp đóng lại thì chợt mở ra.

Nam Mẫn thoáng liếc nhìn, trông thấy một cô gái mái tóc dài bay bay, ăn mặc gợi cảm bước vào.

Cô ta đội chiếc mũ lưỡi trai, cố cúi thấp đầu, nhưng gương mặt xinh đẹp động lòng người đó vẫn rất dễ nhận ra.

Ngôi sao Thư Anh đang lên như diều gặp gió, trên màn hình lớn, ngoài sân bay, đâu đâu cũng là hình ảnh của cô ta, muốn không biết cũng khó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui