Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế


Cô ta mặc chiếc váy dài dáng ống ôm ngực bằng nhung, trên cổ là dây chuyền trân châu, mái tóc dài như thác nước xõa sau lưng, mỗi một sợi tóc đều được nuôi dưỡng tỉ mỉ, tay trái là chiếc vòng phỉ thúy, trên ngón tay là chiếc nhẫn ngọc bích to bằng quả trứng chim bồ câu, nó lóe sáng mù cả mặt người, chọn bừa một món trên người cô ta thôi là đủ để người dân bình thường có thể mua căn nhà rồi.

Cô ta ngồi trên ghế, đoan trang phóng khoáng như một bà lớn.

Sau lưng là hai vệ sĩ mặc đồ đen đứng đó trông chừng.

Nhìn thấy Hà Hân khí chất tao nhã, trang phục đắt đỏ xinh đẹp, tất cả các nghệ sĩ đều ghen tị đỏ cả mắt, chỉ thấy cô ta đúng là mặt đẹp số hên, ai mà ngờ được cô ta lại có xuất thân như vậy chứ?
Thì ra cái gì mà gia đình tri thức, bối cảnh thần bí kia đều là giả, những quá khứ khó diễn tả thành lời mới là thật.

Hà Hân cũng không thèm để ý tới những người đó, chỉ cười khẽ nói: “Giám đốc Ngải, anh đừng có như con chó điên vội vã muốn cắn tôi như thế.

Lăn lộn ở cái chốn này, quá khứ của ai lại chẳng dơ? Ai không có quá khứ đen tối? Người nào ở đây là sạch sẽ? Anh hùng không bàn đến xuất thân, anh là giám đốc của truyền thông Nam Tinh, suy cho cùng cũng chỉ là cái đệm lưng ngu ngốc thôi mà? Tôi chưa chê anh thì thôi, sao anh lại mặt dày đòi khoa tay múa chân với tôi thế, ai cho anh cái quyền đó vậy?”
Cô ta nói thế khiến Ngải Luân tức đỏ cả mặt, xắn tay áo muốn xông lên đánh người, kết quả lại bị vệ sĩ ngăn lại, mặt còn bị đánh một cái.

“Ầm ĩ cái gì thế?”
Giọng nói hờ hững của Nam Mẫn vang lên, mọi người tự động lùi sang hai bên, nhường đường, chào hỏi cô: “Chào tổng giám đốc Nam”.

Hà Hân ngồi trên ghế cũng chuyển tầm mắt sang Nam Mẫn, đôi mắt phượng đeo len đồng khẽ nhíu lại.

Chờ tới khi nhìn thấy Nam Lâm sau lưng Nam Mẫn thì khóe môi cong lên vẻ cười cợt, sờ viên đá quý trên tay mình, cúi đầu thưởng thức bộ móng mới làm.

Ánh mắt lạnh nhạt của Nam Mẫn sắc bén như dao: “Nơi này là công ty giải trí, không phải là cái chỗ cho mấy người đánh nhau, cũng không phải là chỗ bán chó”.

Cô muốn hai vệ sĩ kia buông Ngải Luân ra, họ không chịu, Nam Mẫn cũng lười nói nhảm với bọn họ, đi tới nắm lấy cổ tay bọn họ, chỉ nghe thấy tiếng khớp xương vang lên răng rắc…
Khi Hà Hân ngẩng đầu lên, thì đã thấy hai con quái vật lớn bay về phía mình, giật mình vội vàng rời khỏi ghế, lùi lại vài bước.

Hai vệ sĩ cứ thế nằm xuống trước mặt cô ta!
Đau đến nỗi cuộn người lại, không nói nên lời.

“Nói đàng hoàng thì không nghe, cứ phải bắt tôi ra tay mới chịu nhỉ”.

Nam Mẫn phủi tay, trên mặt chẳng có chút biểu cảm nào, khi nhìn sang Ngải Luân mới có chút dao động, xoa xoa cằm anh ta: “Đau không?”
Ngải Luân sờ khóe miệng sưng đỏ, người đàn ông luôn sợ đau nhất lúc này cứng rắn nói không nên lời: “Chút vết thương của tôi không tính là gì, nhưng Tiểu Dịch lại bị đánh đến mất nửa cái mạng, đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu rồi”.

Nam Mẫn nghe thấy lời này liền nhíu mày, cô liếc nhìn Cố Hoành, anh ta lập tức gật đầu, phái người đến bệnh viện sắp xếp.

Hà Hân nhìn dáng vẻ của Nam Mẫn còn đầy đủ hơn so với mình, trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn cười đầy ấm áp, cô ta đi về phía Nam Mẫn, kéo tay cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui