Xong rồi, vợ không nghe lời chồng.
Bên Nam Mẫn mới vừa kết thúc một cuộc họp qua điện thoại, quản gia Triệu gõ cửa nói: “Cô cả, cậu Phó tới”.
“Anh ta tới làm gì?”, Nam Mẫn nhíu mày.
Lần trước, sau khi Phó Vực đến văn phòng của cô phát bệnh điên, Nam Mẫn liền không quan tâm đến anh ta, lạnh nhạt với anh ta hơn một tuần lễ, hôm, nay còn không biết xấu hổ mò đến đây, không sợ chịu không nổi sao.
Dưới tầng truyền đến tiếng sáo, cùng với tiếng gọi trong trẻo: “Mẫn Mẫn! Mẫn Mẫn thân yêu ơi ~ Chị Nam! Chị Mẫn! Bảo bối Mẫn!”
Gọi chán thì lại bắt đầu hát.
Thật là phiền phức chết mất!
Nam Mẫn lạnh mặt mở cửa sổ nhìn xuống lầu, chỉ thấy Phó Vực cưỡi trên một con ngựa trắng, nụ cười sáng ngời nhìn cô: “Mau xuống đi! Tôi mang quà sinh nhật đến cho em đây”.
Nam Mẫn đi xuống tầng, Phó Vực lập tức lăn xuống, giang hai cánh tay muốn ôm cô.
“Mẫn Mẫn, sinh nhật vui vẻ nha!”
Người vừa tới trước mặt liền bị Nam Mẫn không chút lưu tình đẩy ra.
Trong mắt Nam Mẫn không có Phó Vực, tất cả đều tập trung vào con ngựa trắng anh ta mang đến.
Đây là một con bạch mã cực kỳ xinh đẹp, sạch sẽ, mềm mại, không có một cọng lông pha tạp, nhìn thấy Nam Mẫn, nó nâng vó trước, thân thiết chào cô.
Trong mắt Nam Mẫn lóe lên ý cười, giơ tay sờ nó một cái, trên mặt hiện lên kinh ngạc: “Đây là bạch long mã mắt ngọc thạch?”
Phó Vực còn kinh ngạc hơn cô, anh ta giơ ngón cái lên: “Em gì cũng biết”.
Nam Lâm cũng đi xuống tầng, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy ngựa sống, có chút không dám tiến lên: “Chị, ánh mắt của nó…”
Cố Hoành ở bên phổ cập kiến thức cho cô ấy: “Loại ngựa này tên là bạch long mã mắt ngọc thạch, là giống cực kỳ hiếm thấy, đôi mắt rất giống ngọc thạch, nghe nói do tròng đen thiếu một loại sắc tố gây nên”.
Nam Lâm đã sáng tỏ liền gật đầu, giữa lúc nói chuyện, Nam Mẫn đã nhanh nhẹn nhảy lên lưng ngựa.
Dáng người phóng khoáng đầy khí chất, giống như một nữ tướng quân tư thế hiên ngang.
Nam Mẫn vuốt ve ngựa, cô nói với Phó Vực: “Bao nhiêu tiền? Tôi mua”.
Phó Vực đau đớn nhìn cô: “Nói tiền bạc là tổn thương thêm tình cảm đó, đây là quà sinh nhật tôi tặng em, chỉ cần em không giận tôi nữa, đồng ý tiếp tục làm bạn tốt của tôi, vậy là tôi hài lòng rồi”.
Mặc dù biết người này dùng lời hay ý đẹp lấy lòng cô, nhưng Nam Mẫn thật sự thích món quà này, cũng không làm ra vẻ xấu hổ bẽn lẽn.
“Được, phần ân tình này tôi nhận”.
Phó Vực vui chết mất.
Rõ ràng anh ta là người tặng quà, nhưng nhìn Nam Mẫn nhận món quà này còn vui hơn.
Phó Vực cả ngày lẫn đêm dường như không có việc gì làm, anh ta nhận cơ hội tặng ngựa, ở khu vườn Hoa Hồng cả một buổi chiều, đuổi cũng không đi..