Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế


Anh nhỏ Bạch Lộc Dư đến đầu tiên, anh ta đi đón Lý Vân ở sân bay, vừa vào đến cửa liền hít mũi ngửi: “Thơm quá!”
Anh ta nghiêng đầu nói với Lý Vân: “Anh tư, em nói cái gì ấy nhỉ, hôm nay nhất định Tiểu Lục sẽ đích thân xuống bếp mà, sao hả, bị em nói trúng rồi đó”.

Lý Vân đã đấu khẩu với anh ta cả chặng đường, vừa muốn oán hận anh ta mấy câu thì nhìn thấy Nam Mẫn tiên khí lay động đi ra khỏi phòng bếp, khuôn mặt tuấn tú của anh ta lập tức biến ảo thành nụ cười, anh ta giang hai cánh tay: “Bé con, qua anh tư ôm nào!”
Nam Mẫn mỉm cười tiến lên ôm Lý Vân: “Anh tư, anh tới hơi muộn nha”.

Cô quở trách anh ta: “Em về thành phố Nam lâu vậy rồi mà giờ anh mới đến”.

“Không phải anh đã phái người thân qua trước sao”.

Lý Vân cười dịu dàng, tướng mạo anh tư và anh nhỏ khá giống nhau, mắt nai mày rậm sống mũi thẳng, môi mỏng răng trắng cùng chiếc cằm hoàn mỹ, vai rộng eo ếch mông nhỏ, thuộc hàng mỹ nam.

Nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau, anh nhỏ là loại người xấu xa cà lơ phất phơ, còn anh tư là kiểu xấu xa tao nhã lịch sự.

Đương nhiên anh tứ đối xử với cô cực kỳ tốt, xấu xa cũng chỉ thể hiện trước mặt người thân kia thôi.

Lý Vân nói đùa, lại giống như giải thích đàng hoàng với tiểu tổ tông: “Tháng trước anh nhận mấy ca phẫu thuật lớn, thường xuyên đi nước ngoài, không hề có được thời gian rảnh, không thì cũng sẽ không muộn vậy mới đến thăm em đâu”.

“Em biết bệnh viện bận bịu, một bác sĩ không biên giới như anh chính là Bethune thời hiện đại, ai ai cũng cần anh mà”.

Đương nhiên Nam Mẫn không phải tức giận thật sự với anh ta, không ai hiểu rõ chức trách và công việc khó khăn của bác sĩ bằng cô, cô nhìn phía sau anh: “Sao chỉ có một mình anh đến? Anh Trình đâu?”
Lý Vân bĩu môi: “Đại luật sư này còn bận hơn cả anh, ngày ngày phải xư lý rất nhiều công việc, y như hoàng đế vậy”.

Nam Mẫn và Bạch Lộc Dư nhìn anh tư oán hận với người nhà, cảm thấy anh ta giống như cô vợ nhỏ chịu oan ức, hai người trong lòng hiểu nhưng không nói, chỉ bật cười.

“Anh ấy không có lộc ăn, mặc kệ anh ấy đi.

Xem các anh chuẩn bị quà cho em này”.

Lý Vân hào hứng đưa một chiếc túi giấy cho Nam Mẫn, mặt đầy kiêu ngạo: “Đây chính là món qua hai anh nghiên cứu hồi lâu, vắt óc lắm mới nghĩ ra đấy”.

Mặt anh ta giống với dáng vẻ học sinh tiểu học “Chờ được tuyên dương”.

Nam Mẫn nhìn túi giấy, hoàn toàn không nghĩ ra bên trong được cái gì.

Ảnh? Hợp đồng? Bưu thiếp?
Bạch Lộc Dư vốn đang lén ăn, nghe vậy cũng tò mò ghé qua xem.

Nam Mẫn tháo mấy vòng dây, lấy đồ bên trong ra, không phải ảnh, không phải hợp đồng, cũng không phải bưu thiếp, mà là… một tờ bảo hiểm.

Bạch Lộc Dư: “???”
Nam Mẫn: “!!!”
Lý Vân vẫn còn đang dương dương tự đắc: “Anh nghĩ em chẳng thiếu thứ gì, vừa hay gần đây bệnh viện đưa ra một loại bảo hiểm chữa bệnh, anh liền mua một phần cho em.

Sao hả, có phải vừa thực dụng, lại rất mới mẻ không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui