Nam Mẫn thu nỏ, đặt trong lòng bàn tay nghịch một chút, xinh xắn tinh xảo, thuận lợi mang theo, cô hài lòng gật đầu: “Rất tốt, em thích lắm.
Cảm ơn anh hai!”
“Khách khí rồi”.
Quyền Dạ Khiên liền nhếch môi cười, nhìn một bàn bày biện các món ăn ngon, ánh mắt sáng rực: “Đây đều là em làm? Bao giờ khai tiệc thế, đói chết mất!”
Nam Mẫn cất nỏ, nói: “Bây giờ có thể khai tiệc được rồi, còn canh sắp lên”.
Nói xong, Tư Triết liền bưng canh lên.
“Chị, có thể khai tiệc được chưa?”
Nam Mẫn gật đầu: “Được rồi”.
Tư Triết nhìn dây chuyền hình mặt cười trên cổ Nam Mẫn, cậu ta cười trong veo: “OK, vậy em mang bánh ngọt qua”.
Lý Vân ngước mắt nhìn Tư Triết rồi hỏi Nam Mẫn: “Vừa rồi anh đã muốn hỏi em rồi, thằng nhóc đẹp trai này là ai thế, sao cứ lúc thì gọi bằng chị, lúc lại là thái sư thúc”.
Lúc này Nam Mẫn mới nhớ ra chưa chính thức giới thiệu với bọn họ, cô tiến lên mấy bước, vỗ vỗ bả vai Tư Triết, cười nói: “Đây là tiểu đồ đệ Tư Triết của sư chất Danh Dương mới thu nhận cách đây không lâu, cậu ấy ở đây học nghề, nhưng nghề chính là vận động viên bóng rổ, các anh quan tâm đến cậu ấy nhiều chút, nhưng cũng đừng bắt nạt cậu ấy đó”.
Gò má Tư Triết ửng đỏ, bình tĩnh chào hỏi mọi người.
Lý Vân trêu: “Vai vế của em tăng lên nhanh thật, nhanh như vậy liền từ sư thúc biến thành thái sư thúc rồi, người ta làm mẹ khi còn trẻ, em thì ngược lại, trẻ vậy đã làm bà nội, liên đới đến các anh cũng thành ông luôn”.
“Aiz, việc nào ra việc đấy, các anh đừng nghĩ đến chuyện lợi dụng tiểu đồ đệ của em”.
Nam Mẫn hết sức nghiêm túc trợn trừng mắt nhìn bọn họ, rồi cô nói với Tư Triết: “Đừng để ý đến bọn họ, bọn họ nói năng tự do quen rồi, không có ý xấu.
Bọn họ không ở nhà họ Đinh, cậu cứ gọi là anh giống tôi là được”.
Tư Triết khéo léo gật đầu, trên mặt không nhìn ra phẫn nộ bị lợi dụng.
“Các anh ăn trước đi, em đi lấy bánh ngọt”.
Tư Triết vừa đi, Lý Vân liền nháy mắt với Nam Mẫn: “Bảo vệ kỹ thế, không để cho chịu một chút oan ức nào”.
Nam Mẫn nói: “Đúng vậy, mấy tên khốn các anh đừng mong bắt nạt anh bạn nhỏ nhà em”.
“Được được được, không bắt nạt”.
Lý Vân mở rượu Hoa Điêu tâm đắc từ lâu, Nam Mẫn nhận lấy, nhiệt tình rót cho các anh trai, Quyền Dạ Khiên cởi áo khoác nói: “Anh cả chắc không tới đâu nhỉ?”
“Ừ”, Nam Mẫn nói: “Buổi sáng anh cả gọi điện cho em, nói công việc bận rộn không thể đi được, bảo chúng ta tụ họp trước”.
Bạch Lộc Dư cau mũi: “Đây là anh cả mượn cớ thôi, rõ ràng không muốn gặp chúng ta, muốn gặp riêng một mình em đúng không? Ở trong mắt anh ấy, chỉ có em gái em là người thân thôi, mấy đứa em này cũng chỉ là tiền nạp điện thoại”.
Lý Vân phản bác: “Ngay cả tiền nạp điện thoại cũng không phải, mà là nhặt từ thùng rác”..