Thấy ông ấy nói rất nghiêm túc, Nam Mẫn ngẩng đầu, nở nụ cười vừa cạn lời vừa bất lực: “Chú Lâm, chú nói linh tinh gì vậy?”
Lâm Giác ăn quả dâu tây mà trợ lý mua về ngồi trên ghế ung dung đung đưa nhìn Nam Mẫn làm việc, nói: “Chú không nói linh tinh, rất nhiều tin đồn truyền bên ngoài, nói quan hệ giữa cháu và Tư Đạc rất không bình thường, hơn nữa cháu còn đến vì cậu ta”.
“Tư Đạc là nghệ sĩ của công ty cháu, cũng không phải nghệ sĩ bình thường, nói dễ nghe một chút là thì ngôi sao, nói khó nghe chút thì là cây hái tiền, đương nhiên cháu phải quan tâm tử tế rồi”.
Nam Mẫn phanh bụng cá, không ngẩng đầu nói: “Chú còn không biết tính của cháu à, cháu có tính che chở thiên vị không phải ngày một ngày hai, ai dám ức hiếp người của cháu, cháu phải ức hiếp lại”.
“Điều này chú biết, giống hệt tính xấu của mẹ cháu”.
Lâm Giác lắc đầu thở dài: “Bản thân chịu ấm ức còn có thể nhẫn nhịn, người nhà hay bạn bè chịu ấm ức quyết không nhịn được.
Năm đó chú và Cố Phương có thể trở thành bạn tốt với mẹ cháu, cũng là vì bà ấy vô cùng trượng nghĩa, nếu không có bà ấy, chú đã bị người ta đánh chết từ lâu rồi”.
Nam Mẫn ném cá đã sơ chế xong vào trong chảo dầu rán, nhàn nhạt nói: “Cháu không thay đổi được thứ như gen di truyền, chuyện của nhà người khác, cháu không quan tâm, nhưng chuyện của nhà mình, người của nhà mình, có thể quản thì vẫn phải quản, Tư Đạc bị thương chân, cháu cũng phải đòi công bằng cho anh ta”.
Lâm Giác biết cô đang nói đến ai, nén khóe miệng xuống, khẽ thở dài: “Triệu Tĩnh ấy à, cũng không dễ dàng, lăn lộn nhiều năm trong giới này, cũng thiếu chút may mắn.
Có lẽ cảm thấy cảm thấy đã nhiều tuổi, không vững được, nên có tư tưởng sai lệch.
Cháu cũng biết chú đấy, nếu không phải bản thân cậu ta có thực lực, cho dù lão Đổng nhét người vào, chú cũng sẽ không nể mặt ông ta.
Nhưng ai ngờ sẽ thành ra như ngày hôm nay, cũng là tư tưởng mù quáng”.
Nam Mẫn vẫn thản nhiên: “Con người đều phải trả giá cho hành động của mình, hôm nay cháu cho anh ta cơ hội cuối cùng, nếu anh ta còn có chút kiêu ngạo, có chút tự tôn, nên lựa chọn thế nào, trong lòng anh ta tự hiểu rõ.
Cháu luôn thông cảm cho kẻ yếu, nhưng không đồng tình với tiểu nhân”.
Lật mặt cá, phát ra tiếng rán xèo xèo, dường như đang giãy dụa cuối cùng trước khi chết, vừa đau khổ vừa bất lực.
Ăn một bữa no với chu Lâm, Nam Mẫn cho người đưa phần cơm còn lại cho hai anh em Tư Đạc và Tư Triết.
Khi sắp đến khách sạn, Cố Hoành thấp giọng báo cáo với Nam Mẫn: “Tổng giám đốc Nam, người quản lý tên Tôn Việt của Triệu Tĩnh âm thầm liên hệ với tôi, nói Triệu Tĩnh đã ở trong phòng của cô, hy vọng cô có thể ‘chỉ giáo’ nhiều hơn cho anh ta”.
Con mắt thanh lạnh của Nam Mẫn phản chiếu hình dạng núi băng, cô lạnh nhạt “ừm” một tiếng: “Dạy thì không dạy được, hai mươi phút sau, bảo người quản lý của anh ta đến nhận người”.
Cố Hoành đáp một tiếng, đưa mắt tiễn Nam Mẫn vào phòng: “Cô… cẩn thận chút, đừng để trúng kế của anh ta”.
Nam Mẫn cười nhạt: “Anh ta cũng phải có bản lĩnh đó mới được”.
Trong phòng bệnh của bệnh viện, có phần cơm ngon tuyệt của Nam Mẫn gửi đến, hai anh em Tư Triết và Tư Đạc ăn no căng bụng.
Tư Đạc nằm trên giường bệnh, nhìn em trai ngấu nghiến ăn ngao biển, lột vỏ tôm, trong đôi mắt toát ra vẻ ngưỡng mộ và khát vọng âm thầm.
“Anh nói này, em ăn đủ rồi đấy”.
Tư Đạc cuộn yết hầu, không nhịn được nuốt nước miếng: “Cho anh ăn thêm một miếng”..