Trong giọng của cô không nghe ra vui thích hay phẫn nộ, nhưng bọn họ không dám phỏng đoán, cũng không dám dò hỏi, chỉ có thể bối rối nhặt quần áo đi ra khỏi phòng.
Vừa đẩy cửa liền đối diện với một gương mặt lạnh như băng.
Dụ Lâm Hải đang thương lượng với nhân viên bảo vệ cánh cửa liền được đẩy mở từ bên trong và có hai người đàn ông đi ra, một trong số đó còn đang vội khoác quần áo lên người…
Gương mặt của anh lập tức đen như đáy nồi.
Nam Mẫn thấy Tôn Việt và Triệu Tĩnh đứng ngoài cửa nửa ngày không đi thì bèn ngẩng đầu, trông thấy Dụ Lâm Hải không biết từ đâu xuất hiện.
Đôi mày khẽ nhíu lại, sao đi tới đâu cũng gặp con người này thế không biết?
Đúng là âm hồn không tan mà.
Đặt máy tính xách tay sang một bên, Nam Mẫn đứng dậy, đi về phía cửa, bắt đầu đẩy người: “Còn chưa chịu đi nữa hả, chờ tôi mời mấy người ở lại ăn cơm chắc?”
Giọng nói lạnh tanh, thể hiện sự bực bội của cô vào lúc này.
“Đi ngay, đi ngay, tạm biệt tổng giám đốc Nam”.
Tôn Việt cươi ha ha, đẩy Triệu Tĩnh rời khỏi đó, chiếc khăn tắm cởi xuống vẫn còn nằm ở cửa, Dụ Lâm Hải nhìn mà hai mắt như muốn phun ra lửa.
Anh thầm nghiến răng, gân xanh trên trán giật giật, giọng nói lạnh như băng: “Em bắt đầu chơi cái trò quy tắc ngầm này từ khi nào thế?”
Quy tắc ngầm?
Nam Mẫn chợt kinh ngạc, sau đó hiểu ra ý anh, đúng là cảnh tượng này rất dễ làm con người ta hiểu lầm, nhưng anh thích thì cứ hiểu lầm đi, cô cũng không cần phải giải thích làm gì.
“Liên quan gì tới anh?”
Cô không thèm để ý tới anh, chỉ đá chiếc khăn tắm vào phòng tắm, dặn vệ sĩ ngoài cửa gọi nhân viên vệ sinh đến quét dọn một lần nữa, rồi đóng cửa lại.
“Chờ đã!”
Dụ Lâm Hải giơ tay giữ cửa, lại đưa mắt nhìn bộ quần áo gọn gàng trên người Nam Mẫn, cùng gương mặt chưa tẩy trang, thì mới biết mình đã hiểu lầm.
“Lúc nãy vội quá nên tôi bị lửa giận che mờ mắt, em không phải là người như thế”, vẻ mặt Dụ Lâm Hải trở nên bình tĩnh lại, mím môi nói: “Mẫu người đó sao mà lọt vào mắt xanh của em được”.
Anh đang giải thích cho sự hiểu lầm của mình, nhưng Nam Mẫn lại không cần.
“Tổng giám đốc Dụ hiểu biết về tôi lắm hả?”
Khóe môi cô nở nụ cười nhạt, phần lớn là sự lạnh lẽo như băng: “Có việc gì thì nói, không có thì thôi, tôi muốn nghỉ ngơi”.
“Có việc!”
Dụ Lâm Hải lại một lần ngăn cản ý định đóng cửa của cô, vẻ mặt luôn bình tĩnh lại thoáng vẻ vội vàng: “Tôi muốn hỏi em một số chuyện về bác sĩ Grace”.
Nam Mẫn thản nhiên à một tiếng: “Hỏi”.
“…”.