Chuyện “Tư Đạc bị thương, đoàn làm phim đổi diễn viên” đã thành hot search, toàn bộ khu bình luận đều là lời lên án trách móc nhà sản xuất, cũng chính là cô.
Nam Mẫn thản nhiên lướt nhìn một cái, cô đã từng trải qua không ít lần sự điên cuồng của các fan hâm mộ và anh hùng bàn phím, vào thời đại internet, những chuyện mông to đều sẽ nhanh chóng lên men, bây giờ người đau đầu nhất có lẽ vẫn là lão Đổng và Triệu Tĩnh.
Tư Triết vặn mở một chai nước khoáng đưa cho cô, thấy cô nhận lấy uống một ngụm, động môi muốn nói gì, tài xế lại đột nhiên phanh gấp, cả xe bỗng lắc mạnh.
“Cẩn thận”, Tư Triết ôm lấy Nam Mẫn theo bản năng, bả vai đập mạnh lên ghế ngồi.
Nam Mẫn được bảo vệ, cả người hơi đổ về phía trước, trán đập lên cánh tay của cậu ta, nước trong chai văng ra hơn một nửa, gần như văng hết lên người Tư Triết.
Cậu ta cũng không để ý, quan tâm nhìn cô: “Chị à, chị có sao không?”
Nam Mẫn lắc đầu, ngẩng đầu nhìn và cau mày.
Cố Hoành ngồi trên ghế lái phụ, bị rung lắc đến đầu đập lên tấm kính chắn gió, đau đến trước mắt tối sầm, ôm đầu đang định mắng tài xế lái xe kiểu gì vậy thì phát hiện xe của bọn họ bị bao vây, còn bị ném không ít trứng gà và lá rau.
Bên ngoài là một đám đàn bà con gái nam nữ thiếu niên, kéo băng biểu ngữ tức giận la mắng bọn họ: Nhà tư bản độc ác, trả lại vai diễn của Tư Đạc cho chúng tôi!
Chiếc xe đi chưa được bao xa, có lẽ nhóm fan hâm mộ này canh ở bệnh viện từ lâu, đi theo muốn cho cô một bài học.
Nhìn trứng gà và cà chua bị đập trên tấm kính, Nam Mẫn hơi đau đầu, cô không sợ trời không sợ đất, sợ nhất là đám fan điên cuồng, mắng chửi trên thế giới mạng còn chưa đủ, còn hành động trong thế giới hiện thực, cũng không sợ bị bắt vào đồn.
Bọn họ không thể đợi thêm hai ngày, sự việc sẽ được giải quyết xong xuôi rồi.
Rất rõ ràng, bọn họ không đợi được, muốn lấy lại công bằng cho Tư Đạc.
Dù sao cũng là fan hâm mộ của Tư Đạc, chính Nam Mẫn cho người tung tin ra, Cố Hoành mím môi, chỉ cảm thấy cục sưng u trên đầu vẫn đau âm ỉ: “Tổng giám đốc Nam, sao tôi cảm thấy chúng ta giống như bê đá đập chân mình thế?”
Nam Mẫn động môi: “Câm miệng!”
Cô lại hỏi tài xế: “Có thể lái thoát ra không?”
Vừa nãy đám fan hâm mộ đột nhiên xông ra, tài xế suýt nữa đâm vào người ta, bây giờ vừa mới hết kinh hãi: “Bọn họ vây chặt quá, cố lái ra thì quá nguy hiểm, nếu đâm vào người ta thì phiền lắm”.
Tài xế ấn còi mấy tiếng, đám người hoàn toàn không tránh ra, tiếng ầm ĩ huyên náo vẫn rất lớn, bên ngoài đúng là đám người nhốn nháo phẫn nộ.
Trong đám người thị uy còn có bà lão tóc hoa râm, còn lớn tuổi hơn cả tài xế, tài xế giật khóe miệng, làm gì thế này, thật đúng là!
Vệ sĩ của Nam Mẫn ở trên chiếc xe phía sau, thấy vậy đều chen vào đám đông, bảo vệ Nam Mẫn, muốn đuổi đám người đi, các fan hâm mộ chống cự càng lợi hại hơn: “Cút đi, nhà tư bản độc ác!”
“Có tiền thì lợi hại lắm hả, có tiền thì có thể tùy ý thao túng số phận người khác hả? Dựa vào cái gì mà cô nói đổi là đổi vai diễn của Tiểu Tư!”
Một người phụ nữ trung niên vừa mắng vừa ném trứng gà, không hề đau lòng chút nào..