Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế


Anh ta vừa dứt lời, trong lúc mọi người thất thần ngẩn người, tiếng còi cảnh sát tút tút tút vang lên, trong đám đông có người hét một tiếng: “Mau chạy đi, cảnh sát đến rồi”.

Vừa nãy đám người còn đang ăn to nói lớn lập tức như chim muông bỏ chạy tứ phía, bị vệ sĩ và phía cảnh sát liên thủ vây chặn và còng tay.

Cả hiện trường hỗn loạn.

Nam Mẫn bị Dụ Lâm Hải ôm, cảm thấy rất không tự nhiên, nhẹ nhàng né khỏi anh, vừa quay đầu thì đối thẳng vào đôi mắt sâu thẳm có chút mơ màng của Dụ Lâm Hải, dường như còn đang lắc cái đầu cố giảm cơn đau.

“Anh…”, khóe miệng Nam Mẫn khẽ ép xuống: “Không sao chứ?”
Dụ Lâm Hải mới tỉnh táo lại, nhàn nhạt nói: “Tôi không sao”.

Sau đó lại hỏi: “Còn cô? Có bị thương không?”
Nam Mẫn rất không quen với sự quan tâm và ánh mắt quan tâm của anh, cô lắc đầu, nhìn qua chỗ khác, cúi mắt nhìn hòn đá rơi dưới đất, đồng tử tối sầm.

Đám fan hâm mộ này, đầu óc có vấn đề à, hay là trí lực chưa phát triển!
Đúng là muốn bị xử lý đây mà.

Đến đồn cảnh sát lập hồ sơ, Nam Mẫn không cho làm lớn, tạm thời nén chuyện này xuống, dù sao những người này lấy danh nghĩa fan hâm mộ của Tư Đạc, nếu làm lớn chuyện sẽ không tốt cho Tư Đạc, phải trả giá vì hành vi của fan hâm mộ.

Phía cảnh sát, phê bình giáo dục họ một trận.

Trên người Tư Triết toàn là trứng gà và nước cà chua, vào nhà vệ sinh của đồn cảnh sát rửa qua, lấy ra một bộ quần áo từ trong balo và thay mới, sạch sẽ khoan khái đi ra từ nhà vệ sinh: “Chị”.

Dụ Lâm Hải đứng trước cửa, miệng ngậm điếu thuốc, thờ ờ nghe Hà Chiếu nói, hơi quay đầu thì nhìn thấy một chàng trai rất cao đứng trước mặt Nam Mẫn, cười rất tươi với cô.

Khuôn mặt Nam Mãn toát ra vẻ dịu dàng không tả xiết, còn giơ tay lau trán cho cậu ta, hành động thân thiết này khiến đôi mắt anh trầm lạnh: Cậu em này lại mọc từ đâu ra?
Nam Mẫn giơ tay giúp Tư Triết lau vết đỏ bên góc trán, nhìn trông như máu, vừa lau mới phát hiện là nước cà chua, cô mới thở nhẹ nhõm.

“Sau này không được liều lĩnh như vậy, dám xuống xe trong tình huống nguy hiểm, bọn họ ném đá vào cậu thật thì làm thế nào?”
Thấy Nam Mẫn nghiêm mặt, có ý tức giận, Tư Triết ngoan ngoãn gật đầu không dám cãi lại: “Em biết rồi mà chị”.

Cậu ta không sợ bị thương, nhưng suýt nữa vì cậu ta mà khiến Nam Mẫn bị thương, đây mới là việc cậu ta không thể chấp nhận.

Khi nhìn thấy hòn đá cuội đó suýt đập trúng vào Nam Mẫn, cậu ta lại ngồi trong xe không thể làm gì, cảm giác đó quá hoảng loạn, cảm thấy tim như ngừng đập mấy giây.

Cũng may có người chặn giúp cô.

Tư Triết vừa quay đầu, liếc thấy Dụ Lâm Hải đứng ở cửa, sải bước lớn đi về phía anh, đứng trước mặt anh và khom lưng.

“Cảm ơn anh đã che giúp chị của tôi”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui