Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

“Ở một khía cạnh nào đó, cô gái này thực sự rất giống em, anh cũng vì nhìn thấy bóng dáng của em trong cô ấy mới để tâm tới ca bệnh này, cũng không tiếc mời em ra tay”.

Lý Vân khẽ than: “Điều anh càng hy vọng chính là Lâm Lộc sẽ không giẫm lên vết xe đổ của em, một tấm chân tình hy sinh không vụ lợi từ đầu tới cuối người nhưng người bị thương tổn vẫn là bản thân”.

……

Đẩy ra cánh cửa phòng bệnh, Nam Mẫn không ngờ bên trong còn có bạn của bệnh nhân, càng không nghĩ tới bạn của Thẩm Nham chính là hai mặt hàng này.

Không chỉ cô Phó Vực càng ngỡ ngàng không kém.

Anh ta khoanh chân ngồi trên chiếc ghế bên giường và đang cùng chiến hữu cũ của mình huyên thuyên, cửa bỗng nhiên bị đẩy mở, anh ta theo phản xạ ngoảnh đầu nhìn lại liền chạm phải gương mặt vừa quen thuộc vừa xinh đẹp của Nam Mẫn.

Sự xuất hiện của cô ở đây đã là chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng choáng váng nhất chính là trên người cô còn đang khoác ÁO BLOUSE TRẮNG!

Đó không phải là thứ chỉ bác sĩ mới được mặc hay sao?

“Nam Mẫn?”

Phó Vực đứng phắt dậy, đôi mắt hoa đào trợn tròn: “Sao em lại ở đây? Còn mặc như thế? Hóa trang à? Cosplay sao?”

Cosplay cái đầu anh.

Nam Mẫn lười để ý tới anh ta, cô hoàn toàn coi Phó Vực, còn có Dụ Lâm Hải ở bên cạnh thành không khí mà đi thẳng đến chỗ bệnh nhân đang nằm trên giường bệnh, cầm lên bệnh án, theo thường lệ hỏi: “Thẩm Nham, đúng không?”

Thẩm Nham ‘ừm’ một tiếng.

“Tôi là bác sĩ phẫu thuật chính cho ca phẫu thuật hôm nay, anh cứ việc thả lỏng, không cần căng thẳng”.

Thái độ của Nam Mẫn khá ôn hòa nói ra câu này.

Thẩm Nham gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ Grace”.

Dụ Lâm Hải nhìn Nam Mẫn đang mặc áo blouse trắng, tựa như trở lại ba năm trước, anh nằm trên bàn mổ, ngẩn ngơ nhìn một bóng người bận rộn bên cạnh.

Tất cả như không có gì thay đổi, nhưng mọi thứ lại đều đã đổi thay.

Phó Vực không nghĩ ngợi nhiều như anh, trong đầu anh ta lúc này đã trở nên trống rỗng, chỉ có một giọng nói không ngừng vang lên bên tai: Bác sĩ Grace, bác sĩ Grace, bác sĩ Grace…

Cuối cùng cổ họng bị kẹt cứng của anh ta cũng lấy lại âm sắc, gần như rống lên: “Em chính là bác sĩ Grace sao?”

Danh tiếng của bác sĩ Grace là thứ mà Phó Vực nghe như tiếng sấm bên tai, ngưỡng mộ đã lâu.

Bởi vì năm đó Dụ Lâm Hải bị thương nặng đến mức nào, anh ta biết, xương cốt toàn thân sắp nát bấy đến nơi rồi, gãy vỡ rồi dập nát đủ kiểu, thế mà bàn tay vàng của bác sĩ Grace vẫn xếp lại cho anh từng miếng một.

Từ lúc đó, bác sĩ Grace đã trở thành vị thần trong lòng anh ta.

Quan trọng nhất, người ta còn là nữ!

Nữ thần hàng thật giá thật.

Hoàn toàn không thể ngờ được, nữ thần đó lại chính là Nam Mẫn! Nam Mẫn chính là bác sĩ Grace đó ư?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui