Phó Vực nhẹ nhàng hất tay, Trác Huyên lảo đảo, trơ mắt nhìn Phó Vực hờ hững bỏ đi, sau đó xoay người đi về phía Nam Mẫn, còn nở nụ cười khiến Trác Huyên tức đến nghiến răng kèn kẹt.
Mấy tên này mắt bị mù hết rồi hả, tại sao tất cả đều biến thành cái đuôi xum xoe Nam Mẫn như thế!
Cũng chỉ là cô cả nhà họ Nam thôi mà, có gì đặc biệt hơn người đâu?
“Huyên à”.
Một giọng nói dịu dàng ngọt ngào vang lên sau lưng cô ta, Trác Huyên xoay người, trông thấy Trác Nguyệt kéo tay Thẩm Lưu Thư thong thả đi đến.
Cuối cùng cũng có chỗ dựa, Trác Huyên lập tức chạy tới chào đón, lúm đồng tiền lại hiện lên một lần nữa: “Cô, Bộ trưởng”.
Trác Nguyệt mặc bộ lễ phục cao cấp màu tím, tay phải là chiếc túi thuê hàng hiệu, mái tóc đen dài mềm mại xõa sau lưng, giơ tay nhấc chân đều có dáng vẻ thong dong của một nữ chủ nhân bữa tiệc.
Mà người đàn ông điển trai được bà ta khoác tay thì khoác trên người bộ tây trang tối màu, rực rỡ lại không chói mắt, đó chính là Bộ trưởng đương nhiệm Thẩm Lưu Thư.
Cũng chính là chồng cũ của Dụ Phượng Kiều, bố của Dụ Lâm Hải.
Thẩm Lưu Thư đã qua năm mươi tuổi, lại chăm sóc sức khỏe rất tốt nên không thể nhận ra vẻ già nua, khác với bộ dạng bụng phệ đầy mỡ của những người đàn ông trung niên khác, ông ta thường xuyên tập thể hình dưỡng sinh, cơ thể cao to lại khỏe khoắn, khí độ bất phàm.
Gương mặt tuấn tú của ông ta nở nụ cười nhạt: “Tiệc gia đình thôi, không cần phải gọi thẳng chức danh, cứ gọi chú là được rồi”.
Trác Huyên dán chặt vào người Trác Nguyệt, tròng mắt nhìn, lại nở nụ cười: “Thế… Thì gọi là chú, hay nên gọi là dượng ạ?”
“Huyên!”, Trác Nguyệt lập tức lên tiếng, sẵng giọng: “Con bé này cứ thích đùa thế nhỉ”.
Trên mặt Thẩm Lưu Thư vẫn là nụ cười nhạt, bất giác buông lỏng bàn tay Trác Nguyệt đang kéo lấy mình: “Bên kia có hai người quen, anh qua đó chào hỏi”.
Ông ta đi rất gấp gáp, Trác Huyên đang định nói cho ông ta biết Dụ Lâm Hải cũng ở đây thì đã bị Trác Nguyệt kéo lấy, sắc mặt dịu dàng bỗng chốc tối, đi nhỏ giọng cảnh cáo cô ta: “Sau này những lời như thế không được nói nữa, có nhớ chưa!”
Trác Huyên bị bà ta kéo đau cả tay, bất giác uất ức nói: “Tại sao thế, cô với chú Thẩm đã ở bên nhau rất lâu rồi, công khai quan hệ là chuyện sớm muộn thôi mà”.
“Chưa lấy được giấy chứng nhận kết hôn thì quan hệ này vẫn chưa được xác định”.
Trác Nguyệt hết sức nghiêm túc, hoàn toàn không lạc quan như Trác Huyên, đôi mắt hạnh xinh đẹp lóe lên mũi nhọn sắc bén.
“Lòng dạ đàn ông thay đổi thất thường lắm, ai mà biết được chút tình cảm đó có thể kéo dài bao lâu? Chưa đến khoảnh khắc đó thì nhất quyết không được khinh thường! Cô là như thế, cháu cũng phải như thế!”
Trác Nguyệt vừa mở miệng đã bắt đầu dạy đời cô ta, Trác Huyên không thích nghe.
Cô ta nhỏ giọng than thở: “Cháu không có nghị lực lớn như cô, theo đuổi một người đàn ông thôi mà có thể làm trong suốt nhiều năm như vậy, theo đuổi từng đó năm vẫn không có được, cô à, với điều kiện của cô thì cần gì phải treo cổ trên một thân cây như thế?”