Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

“Cũng khỏe”, cuối cùng Dụ Lâm Hải mở miệng, cảm xúc không mặn không nhạt.

Thẩm Lưu Thư ngừng một lát, lại hỏi: “Chân bà ấy…”

Mày kiếm Dụ Lâm Hải khẽ cau lại, trực tiếp cắt lời ông ta: “Bố tìm con có chuyện gì, nói thẳng đi”.

“Tính khí nóng nảy này của con thật sự giống y như đúc mẹ con”.

Thẩm Lưu Thư không giận, ngược lại cười một cái, ôn hòa nhìn anh: “Bố con ta không có việc gì, có thể ngồi xuống nói chuyện một chút được không?”

Dụ Lâm Hải chỉ cảm thấy từ trong lồng ngực xông lên một luồng khí nóng.

Đều nói con gái thân bố, con trai thân mẹ, nhưng từ nhỏ anh lại thân bố hơn.

So với sự nghiêm khắc của mẹ, tính ôn hòa của bố hiển nhiên dễ thân thiết hơn, ông ta có thể chế tạo đồ chơi nhỏ, quỳ trên đất làm ngựa cho anh, giấu mẹ lén mang anh ra ngoài mua quà vặt, đến khu trò chơi chơi điện tử…

Hổ mẹ mèo bố là khắc họa chân thật gia đình khi anh còn nhỏ.

Thật ra thì một nhà ba người quả thật đã từng hạnh phúc trong một khoảng thời gian, rốt cuộc bắt đầu từ bao giờ đã thay đổi?

Là khi sự nghiệp của bố bắt đầu ngày càng nổi, là khi bố mẹ bắt đầu gần nhau thì ít xa nhau thì nhiều; hay bắt đầu từ khi cô Trác Nguyệt hàng xóm trở thành thư ký bên cạnh bố?

Anh không nhớ rõ nữa.

Anh chỉ nhớ bố mẹ không biết bắt đầu từ khi nào thường xuyên cãi nhau, trận cãi này chính là mười năm.

Thậm chí xuyên qua cả thời thanh xuân của anh.

Cho đến một ngày, mẹ về nhà trong vẻ say khướt, đập hết xé hết toàn bộ đồ đạc liên quan đến bố, thậm chí chỉ muốn cầm kéo cắt cái miệng của anh đi.

Cây kéo đâm vào trên môi, chảy máu.

Anh không khóc, cũng không làm loạn, chỉ lạnh lùng nhìn mẹ, bình tĩnh nói: “Mẹ giết con đi. Nếu hai người đã không yêu con, ban đầu không nên sinh con ra”.

Cuối cùng mẹ đã dừng tay, ngay sau đó tát liên tiếp, đánh anh ngã ra đất.

Sau đó, không đợi anh bình tĩnh lại từ trong nỗi đau dữ dội, thì nghe thấy tiếng ‘cạch cạch’ kéo rơi xuống đất, sau đó anh trơ mắt nhìn mẹ nhảy xuống từ ban công tầng ba như con thiêu thân lao vào lửa.

“Bố biết, con oán trách bố vì việc bố ly hôn với mẹ con”.

Thẩm Lưu Thư cất giọng trầm thấp ung dung, cảm xúc xen lẫn hổ thẹn, rất nhẹ, nhưng không hối hận.

“Bố và mẹ con đã từng trải qua rất nhiều chuyện. Bố mẹ từng yêu thương nhau, cũng từng hận nhau, có lẽ yêu càng sâu đậm, thì hận cũng càng sâu đậm”.

Thẩm Lưu Thư nhấp một ngụm trà, hơi nóng làm giọng hơi mơ hồ: “Chuyện tình cảm rất khó nói rõ ai đúng ai sai, hôn nhân càng là một môn học cần nghiên cứu, chỉ có thể nói lúc đó bố và mẹ con còn quá trẻ, quá nóng vội, có rất nhiều hiểu lầm không giải thích rõ ràng, cũng không muốn cúi đầu hạ mình bao dung và nhẫn nhịn đối phương, cuối cùng bất đắc dĩ, đi đến bước đường li hôn”.

Ông ta nhẹ nhàng thở một hơi, ngước mắt nhìn Dụ Lâm Hải không nói một lời.

“Con trai, người duy nhất mà bố cảm thấy có lỗi chính là con”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui