Nam Ninh Trúc gào khóc, đi tới kéo lấy tay ông cụ, bị ông K trừng mắt một cái, lại rụt tay về.
Thấy ánh mắt ông cụ đầy đau thương, nhưng vẫn không thèm liếc nhìn mình lấy một lần, ông ta lại hoảng hốt, nhấc đầu gối quỳ lại gần mấy bước.
“Bố à, dù bố không thương con với anh hai, thì cũng phải thương Nam Nhã chứ, nó là cháu gái ruột của bố đấy! Anh hai không dám tới gặp bố, anh ấy xin con, nhất định phải nài nỉ bố cứu Nam Nhã. Bây giờ Nam Nhã đang bị nhà họ Tần giam giữ, đúng là kêu trời thì trời không biết, kêu đất mà đất cũng chẳng hay. Anh hai chỉ có một đứa con gái là Nam Nhã, nửa đời sau còn phải nhờ con bé chăm sóc, hổ dữ không ăn thịt con, bố cũng đâu muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mà phải không…”
Nam Ninh Trúc nói đến miệng đắng lưỡi khô, nước mắt đã rơi xuống, thấy ông cụ vẫn không bày tỏ thái độ gì thì lòng chợt nghẹn, dứt khoát quỳ thẳng dậy.
“Con không cần biết, hôm nay bố mà không đồng ý thì con sẽ quỳ chết ở đây luôn, không đứng dậy nữa!”
Nam Tam Tài còn chưa kịp nói gì thì cửa phòng bệnh đã mở ra, một giọng nói lành lạnh vang lên.
“Không muốn đứng dậy thì ông có thể quỳ chết ở đây, tôi có thể nhặt xác cho ông”.
Vừa trông thấy Nam Mẫn, thì gương mặt không cảm xúc của Nam Tam Tài lại hiện lên ý cười: “Mẫn Mẫn về rồi à”.
“Ông nội”.
Nam Mẫn đi tới vài bước, bảo Cố Hoành đặt rượu và thuốc lá Lý Vân chuẩn bị cho ông cụ qua một bên, kể lại sự quan tâm của anh tư.
Ông cụ gật đầu: “Thằng bé Lý Vân này có lòng quá”.
Cố Hoành lạnh lùng nhìn sang Nam Ninh Trúc đang quỳ dưới đất, ánh mắt là sự ghét bỏ khó nén đối với bố vợ tương lai này.
Lý Vân người ta không phải cháu ruột của ông cụ còn biết gửi đồ ăn thức uống cho ông ấy, nhìn lại đứa con ruột Nam Ninh Trúc mà xem, đến tay không mà còn mở miệng cầu xin ông cụ giúp mình.
Anh em Nam Ninh Bách, Nam Ninh Trúc này đúng là người một nhà, chỉ biết đòi, không biết cho.
Nam Lâm không lệch lạc khi trưởng thành đều do Nam Ninh Trúc nuôi thả cô ấy, xem thường cô ấy, nếu không dù có nuôi thì cũng chỉ ra một cô Nam Nhã thứ hai mà thôi.
“Chú ba, sao ông lại đến quấy rầy ông nội nghỉ ngơi thế?”
Nam Mẫn cụp mắt xuống, nhìn Nam Ninh Trúc, lời nói hết sức bình tĩnh: “Chú hai vừa mới làm ông nội tức đến mức xuất huyết não, nếu lại bị ông chọc tức nữa, ông có gánh vác nổi hậu quả không?”
Giọng nói của cô không hề có chút gợn sóng, nhưng Nam Ninh Trúc lại có thể nhận ra sự lạnh lẽo và uy hiếp trong đó.
Ông ta bất giác nghĩ tới tình trạng thảm hại của anh hai Nam Ninh Bách, thoáng sợ hãi di chuyển đầu gối né đi, như đang sợ Nam Mẫn sẽ đánh mình, vội vàng cầu cứu Nam Tam Tài…
“Bố ơi, bố cứu con với, nó muốn giết con trai bố kìa…”
Thấy Nam Ninh Trúc mặc kệ tất cả định nhào tới chỗ Nam Tam Tài, Nam Mẫn khẽ híp mắt, hờ hững gọi: “Ông K”.
Cô vừa mới dứt lời, đôi chân mang giày lính của ông K như có mắt, hung hăng nện xuống xương sườn Nam Ninh Trúc với khí thế mạnh mẽ, trực tiếp đá ông ta lăn ra ngoài, cuộn tròn một vòng trên đất.
Tinh thần Nam Tam Tài trở nên căng thẳng, muốn đỡ con trai mình theo bản năng. Lại căm tức rụt trở về.