“Thằng ranh con, cậu dám đối xử với bố vợ như vậy à…”
Nam Ninh Trúc hoa mắt nhìn chằm chằm Cố Hoành, phun ra một ngụm máu từ trong miệng: “Đừng tưởng rằng tôi không biết cậu để ý con gái tôi, cậu không sợ tôi không đồng ý hôn sự giữa cậu và Nam Lâm?”
Cố Hoành cười lạnh: “Lâm Lâm cũng không nhận người làm bố như ông, tôi cần gì nhận ông bố vợ này? Hơn nữa, bây giờ Lâm Lâm đã trưởng thành rồi, quyền giám hộ cũng ở trong tay tổng giám đốc Nam, ông đồng ý hay không quan trọng lắm sao?”
“Đồ chó cái…”
Nam Ninh Trúc còn muốn mắng thêm thì lại bị Cố Hoành hung hăng đánh một quyền vào mặt ông ta, anh ta lạnh lùng nói: “Hai quyền này là đánh vì Lâm Lâm. Về sau ông dám đụng vào một đầu ngón tay cô ấy, tôi đảm bảo sẽ đánh ông răng rơi đầy đất, ngay cả bố ruột ông cũng không nhận ông!”
…
Rời khỏi bệnh viện, Nam Mẫn đi lên phía trước, hỏi Cố Hoành: “Nam Ninh Trúc sao rồi?”
Cố Hoành thành thật trả lời: “Đánh không nặng lắm…”
Thấy Nam Mẫn liếc tới, anh ta lại bổ sung: “Nhưng tuyệt đối không nhẹ”.
“Ừ”.
Lúc này Nam Mẫn mới hài lòng, tiếp tục đi về phía trước: “Sau này Lâm Lâm giao cho anh bảo vệ đừng để người khác bắt nạt con bé. Nếu con bé bị thương đến một cọng tóc, tôi chỉ hỏi anh”.
“Vâng!”, Cố Hoành không chút do dự, đáp lại chắc như đinh đóng cột.
Lên xe đi về phía nhà họ Tần.
Cố Hoành ngồi bên ghế lái phụ, anh ta quay đầu lại: “Tổng giám đốc Nam, chúng ta thật sự qua nhà họ Tần đón Nam Nhã về? Tôi nói nghe không hợp tai, Nam Nhã đã bị Nam Ninh Bách dạy hư từ lâu rồi, cô ta sẽ không cảm kích đâu”.
“Tôi biết, tôi vốn không có ý định đón cô ta về nhà”.
Nam Mẫn nhìn chiều hướng của tập đoàn Tần Thị trên máy tính bảng, ngón tay lướt trên màn hình, lạnh lùng nói: “Nhưng ông nội có câu nói rất đúng, người nhà họ Nam chúng tôi đóng kín cửa dạy dỗ sao cũng được, không đến lượt người khác bắt nạt”.
Cố Hoành biết ông cụ và Nam Mẫn đều là người bao che khuyết điểm, nên cũng không khuyên nhiều, chỉ nói: “Tập đoàn Tần Thị gần đây chiều hướng tương đối nhiều, vẫn nhằm vào Nam Thị, đang rục rịch ngóc đầu dậy”.
Nam Mẫn không quan tâm cười một tiếng, nhìn chằm chằm vào đường đi cổ phiếu của tập đoàn Tần Thị.
“Mấy năm gần đây tập đoàn Nam Thị giấu nghề, cứ cho tập đoàn Tần Thị ăn no, chẳng trách bố con nhà họ Tần lại phách lối như vậy. Châm ngôn nói thế nào nhỉ? Muốn để nó bị diệt vong thì phải cho nó bành trướng trước. Bố con nhà họ Tần sắp bay lên rồi”.
Nam Mẫn nhẹ nhàng lướt trên hướng cổ phiếu, mi mắt tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo còn sót lại.
“Vậy thì để bọn họ chơi cho tim đập dồn dập đi, tôi thích nhất trò chơi kích thích”.
…
Từ sân bay thành phố Bắc đi ra, Dụ Lâm Hải không về dinh thự nhà Dụ, mà về nhà chính.