Người giúp việc không để cho Nam Mẫn đi vào, theo mệnh lệnh của Tần Văn Quân: “Xin lỗi cô Nam, lão gia phu nhân nhà chúng tôi đã ngủ rồi, hôm nay không tiếp khách, mời cô quay về”.
Dưới chiếc ô đen, khuôn mặt Nam Mẫn có chút tái nhợt.
Đường đi mệt nhọc, hôm nay cô bận cả ngày không được nghỉ ngơi, từ lâu đã vô cùng mệt mỏi, cũng đã không đủ kiên nhẫn.
“Xin lỗi, tôi không phải đến làm khách, tôi tới kiếm người”.
Môi mỏng của cô khẽ động: “Vì vậy, thất lễ rồi”.
Vừa dứt lời, ông K đã dẫn một đám người áo đen xông vào, mạnh bạo cậy cửa lớn dinh thự nhà họ Tần.
Nam Mẫn ngáp một cái, không chút trở ngại bước vào.
Bóng đêm u ám, mưa như thác đổ đã cọ rửa máu trong sân.
Trong ngoài dinh thự nhà họ Trần, người áo đen đứng đầy, ba bước một vọng gác, năm bước lại một trạm gác, vây kín đến mức nước chảy không lọt trang viên không tính là lớn.
Tần Văn Quân cài nút áo, đấm vào cửa phòng: “Nguyên, ra ngoài!”
Tần Giang Nguyên đang ở trong phòng chơi đùa với Phùng Thanh, đạo cụ đều đã chuẩn bị xong, định chơi một chút kiểu mới, nghe thấy bố gõ cửa, anh ta bị dọa cho mềm nhũn, vội vàng giấu dưới chăn, đáp lại: “Làm gì thế bố, đi nằm rồi mà”.
“Bớt nói nhảm, mau lăn qua đây cho tao! Xảy ra chuyện rồi!”
Phùng Thanh nghe không đúng lắm, vội vàng cởi trang phục thủy thủ xuống, khoác quần áo lên, thúc giục Tần Giang Nguyên mau đi ra xem: “Có phải bên phía Nam Nhã kia lại náo loạn không?”
Tần Giang Nguyên vừa xách quần, vừa khinh thường nói: “Bây giờ hai tay hai chân cô ta đều bị trói chặt, miệng cũng bị bịt rồi, có khác gì phế nhân đâu, còn náo loạn được gì nữa?”
Mặc dù nói là vậy, Phùng Thanh cũng không tránh khỏi lo lắng: “Nam Nhã dễ đối phó, người khó đối phó là chị họ của cô ta, Nam Mẫn. Có phải cô ta đến hay không?”
“Không thể nào”.
Tần Giang Nguyên không chút nghĩ ngợi liền phản bác: “Cô ta sẽ không đến đây đâu, quan hệ giữa chị em bọn họ không hề tốt đẹp, dù Nam Nhã chết, chắc Nam Mẫn cũng sẽ không để ý cô ta đâu… Không phải là em nghe chuyện Nam Nhã nói anh từng theo đuổi Nam Mẫn, vì vậy ghen? Hả? Tiểu yêu tinh ghen tuông?”
Anh ta nói xong, tiến lên vỗ mông Phùng Thanh, rồi hôn một cái.
Phùng Thanh cũng không từ chối, mượn động tác leo lên người anh ta, cắn rái tai anh ta, nỉ non: “Người ta chính là tiểu yêu tinh ghen tuông đó…”
“Em dâm đãng quá đấy”.
Tần Giang Nguyên nhướng mi: “Nhưng anh yêu dáng vẻ dâm đãng của em!”
Mắt thấy sắp mài ra hỏa khí, chủ tịch Tần chờ một lúc ở bên ngoài đã không nhịn được rồi, đập cửa ầm ầm: “Thằng nhãi, trời sắp sập rồi mày vẫn còn rảnh rỗi tình yêu trai gái à, không ra tao đạp cửa đấy!”
“Tới đây tới đây!”
Tần Giang Nguyên nhanh chóng ra ngoài, vừa mở cửa liền bị bố tát một cái.
Anh ta ôm mặt: “Bố làm gì thế? Chuyện gấp rút?”