Trường đua ngựa Bắc Giao đã nhận được lô ngựa lùn mới, Phó Vực muốn hẹn Nam Mẫn đi xem, nếu không anh ta đã chẳng nghênh ngang vào cổng nhà họ Nam, ngồi đó như ông nội người ta như thế.
Tô Âm cầm trong tay cái bánh bao thịt, gương mặt nhỏ nhắn nhìn chằm chằm Phó Vực: “Cậu nhỏ? Tại sao anh lại có cái tên đó vậy?”
Phó Vực nhìn chằm chằm hai má căng phồng của Tô Âm, hết sức ngứa tay muốn nhéo mặt cô bé, đôi mắt hoa đào sáng bóng: “Nhóc con, cậu nhỏ anh đây ấy à, tên là Phó Vực, Vực là chữ Vực là em không biết đấy”.
“?”
Tô Âm nghật mặt, sau đó nhìn sang Nam Lâm: “Cô Lâm, anh ta đang chê cháu không có văn hóa hả?”
Nam Lâm buồn cười, ngón tay chấm nước, viết một chữ “Vực” lên bàn cho cô bé: “Chữ này, cháu có biết không?”
“Biết chứ”, Tô Âm gật đầu: “Là chữ “hoặc” đó mà?”
Phó Vực suýt chút nữa phun ngụm sữa ra.
Anh ta không dám tin trừng lớn đôi mắt hoa đào của mình, đứa nhỏ này thật sự bị ngu hay đang giả ngu vậy?
Nam Mẫn không nhịn được cong môi cười.
Con bé này giống với bố nó, có những thú vui hết sức tà ác, rất thích trêu chọc mấy kẻ ngu ngốc.
Nam Lâm cũng rất kiên nhẫn, dịu dàng nói: “Tuy là chữ này giống chữ “hoặc”, nhưng nó được đọc là Vực”.
“Phó Vực”, Tô Âm làm như vừa nghĩ ra điều gì đó, lại nhìn sang Phó Vực: “Chắc là bố anh mong muốn anh có thể đại phú đại quý nhỉ? Trực tiếp gọi anh là “giàu có” thế này cơ mà, sao lại không gọi là “Phó Ông” nhỉ? Hoặc là “Phó Phát Tài” cũng được vậy”.
“…”
Phó Vực lau sữa bên miệng, hắng giọng một cái: “Nhóc con, nghe anh phổ cập kiến thức cho cưng một chút nhé. Chữ “Vực” đó chỉ là một cách để nói về một người bất phàm, có ăn có học, đầy thú vị và nho nhã. Những năm cuối thời Đông Hán, bên cạnh Tào Tháo có một nhà chiến lược đại tài, tên là Tuân Vực đấy, hiểu không?”
“Hiểu rồi”, Tô Âm trêu ghẹo kẻ ngốc xong rồi vẫn không quên khích lệ: “Anh này, anh am hiểu nhiều ghê á, bố anh cũng có trình độ rất cao”.
“Tất nhiên rồi”, Phó ngu ngốc Vực đầy kiêu ngạo, đắc chí.
Nam Mẫn không nói gì lắc đầu.
Phó Vực được khen ngợi vô cùng vui vẻ, sự hào hứng cũng từ đó tìm đến: “Nhóc, em tên gì thế?”
Giọng Tô Âm giòn tan nói: “Em là Tô Âm. Âm trong âm nhạc ấy, bố em đặt cho”.
Phó Vực “à” một cái như nghĩ tới điều gì đó, thể hiện trình độ văn hóa của mình, suy nghĩ từng chữ một nói: “Lão Tử có nói trong Đạo Đức Kinh rằng đại âm hi thanh, đại tượng vô hình. Chắc là bố em rất tôn sùng vẻ đẹp tự nhiên”.
Tô Âm lắc đầu: “Không phải đâu. Trước đó bố em bị cô hãm hại thảm quá, mong là sau này em đừng hát dở như cô, nên đặt cho em cái tên đó”.
Nam Mẫn: “…”