Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Phó Vực cho rằng bản thân anh ta mà sinh con lúc hai mươi tuổi giống lão Tô thì bây giờ con anh ta có thể không lớn như vậy, nhưng cũng đến cái tuổi mấy con chó trong xóm phải e ngại rồi, mới nghĩ tới thôi đã thấy đáng sợ.

Đúng là năm tháng không buông tha ai.

“Thế cháu gọi là chú thì lại không chịu”.

Tô Âm cảm thấy người con trai này quá mâu thuẫn, bèn nhìn Phó Vực: “Rốt cuộc chú là cái gì của cô cháu? Có thể thấy rất rõ, tính cách của chú không phải là mẫu người mà cô thích”.

“…”

Phó Vực bất ngờ bị đâm trúng: “Anh có tính cách thế nào? Tính cách đó bị làm sao, ít ra vẫn tốt hơn tảng băng di động như Lâm Hải mà? Không dối gì em, anh chính là bạn trai của…”

Ánh mắt lạnh buốt của Nam Mẫn đảo qua, khiến lời Phó Vực nói bị nghẹn lại, tiếng “bạn trai” đó nhanh chóng biến thành “người theo đuổi”.

Anh theo đuổi cô em thật…

Tô Âm giật mình trợn tròn mắt: “À, thì ra chú đang theo đuổi cô cháu”.

Phó Vực đang định gật đầu thì sau đó con bé đã cho anh ta thêm một câu: “Thế thì chú hết đất diễn rồi”.

“…”

Tô Âm nghiêm túc nói: “Cả bố mà cô cháu còn chê nữa là chú”.

Phó Vực: “…”

Ha…

Phó Vực nhướng mày, rất muốn đánh nhau với con nít: “Nói thế là sao? Ý là anh không bằng bố em đấy hả?”

“Thế thì không phải”, Tô Âm giơ tay ngăn động tác xắn tay áo của anh ta lại, cười hì hì: “Ý cháu là, tính cách của chú cũng khá giống bố cháu, trông chẳng đáng tin chút nào, không phải mẫu người mà cô thích đâu”.

Phó Vực: “…”

Anh ta vẫn muốn đánh nhau với con nít.

Nói thế là sao? Ai không đáng tin cơ?

——

Ăn sáng xong, Nam Mẫn dặn quản gia Triệu trông chừng Nam Nhã thật cẩn thận.

“Nếu nó ngoan ngoãn thì nó thích ăn cứ ăn, thích uống cứ uống. Nó thích làm ầm ĩ lên thì trực tiếp đuổi nó ra ngoài, nó thích chết trong tay người nhà họ Tần thì cứ việc gây chuyện thoải mái”.

Hiệu quả cách âm của khu vườn Hoa Hồng không được tốt, Nam Mẫn không cố tình nhỏ giọng xuống, bởi vì cô biết Nam Nhã sẽ nghe thấy.

Những lời đó là để nói cho Nam Nhã nghe.

Khi họ chuẩn bị đi thì Cố Hoành cũng vừa tới, Nam Lâm đưa bữa sáng đã gói sẵn cho anh ta: “Lại chưa ăn sáng đúng không? Cho anh này”.

Cố Hoành nhận lấy, nhe răng cười: “Có vợ tốt thật đấy”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui