Cô bé, bị người ta, từ chối, sao?
Nam Mẫn gửi tin nhắn cho Tô Duệ: “Con gái anh muốn yêu sớm!”
Bên kia trả lời rất nhanh: “Yêu chó con mèo con nào vậy?”
Nam Mẫn: “Một con sói xám lớn”.
Tô Duệ: “Ờ, vậy bảo con sói xám lớn ăn nó đi, chỉ cần anh ta không sợ bị nghẹn chết”.
“…”
Nam Mẫn cạn lời: “Đây là thái độ làm bố của anh sao? Em nói thật, mau đón con bé về, nếu tiếp tục con bé sẽ quên mất bố mình đấy”.
Một lát sau, Tô Duệ trả lời: “Bây giờ anh đang ở khu vườn Hoa Hồng, em bảo con bé căng da mặt lên, còn cái tên mèo con chó con kia cũng dẫn qua anh xem”.
Chân mày Nam Mẫn nhướn lên, anh Duệ đến?
Ngoài miệng vừa nói không nhớ không nghĩ, nhưng trong lòng vẫn rất nhớ nhung.
Đang nhắn tin với Tô Duệ, lại có hai tin nhắn đến, là Dụ Phạn Âm gửi, hỏi Nam Mẫn về vấn đề phiên dịch.
Nam Mẫn nhìn thấy mấy ví dụ cô ấy gửi tới, trực tiếp ấn ghi âm, dùng tiếng trung xen lẫn các loại ngôn ngữ giải đáp cho cô ấy, sau đó giới thiệu mấy cuốn sách, nói chi tiết một vài vấn đề cần thiết khi chủ trì hội nghị quốc tế.
Có câu nói là kinh nghiệm kỹ xảo đều là trộm được, cái thiếu là thật tâm nguyện ý dạy người khác.
Nhưng Nam Mẫn lại rất chân thành, thứ chia sẻ với Dụ Phạn Âm đều rất có giá trị, Dụ Phạn Âm được ích lợi không nhỏ, quả thật là bái phục sát đất Nam Mẫn.
Cô ấy càng nhận ra, anh trai vứt bỏ một người vợ quý giá như vậy, thật sự là tổn thất.
Phó Vực đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô, đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: “Em ghen?”
Nam Mẫn cũng không ngẩng đầu lên: “Ghen cái gì?”
Biểu cảm tâm không bình tĩnh lại hết sức lạnh nhạt đâu có giống dáng vẻ ghen tuông.
Phó Vực sớm biết Nam Mẫn sẽ không ghen, nhưng vẫn cảm thấy có chút tổn thương vì thái độ không hề quan tâm của cô: “Tôi nói này, em thật sự không có một chút cảm giác gì với tôi?”
Nghe thấy vậy, Nam Mẫn ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Tôi ghét bỏ anh, biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng?”
“…”, đâm vào tim rồi, người anh em.
Phó Vực giống như muốn tìm chút mặt mũi, anh ta giơ ngón cái lên chỉ Tô Âm phía sau: “Con bé nhà em nói thích tôi”.
“Ừm, con bé khá thích anh”.
Nam Mẫn chuyên tâm làm một lúc hai việc, gửi xong tin tức, cô nhướn mi nhìn Phó Vực đang dương dương tự đắc, nhàn nhạt nói: “Bố vợ tương lai của anh đã đến thành phố Nam rồi, muốn gặp anh”.
Phó Vực méo mặt: “What??”
Bố vợ tương lai? Ai?
Nam Mẫn vừa dứt lời, tai nghe thấy tiếng chạy cộp cộp cộp của Tô Âm, con mắt cô bé trợn tròn: “Cô, lão Tô tới?!”