“Ừ”.
Trên mặt Tô Âm có thể thấy rõ vẻ cuống cuồng, túm lấy Phó Vực giống như túm được ân nhân cứu mạng, nghiêm túc nói: “Anh phát tài, hai chúng ta bỏ trốn đi!!”
Phó Vực: What???
Bên ngoài tiếng sấm ầm ầm, đập vào gáy Phó Vực.
Quả thật đánh anh ta không nhẹ.
Hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, cậu Phó hào hoa phong lưu cũng xem như là đi qua vạn bụi hoa thân không dính một phiến lá, không phải không bị phụ nữ bám lấy, nhưng chưa từng có ai dám trực tiếp nhắc đến chuyện bỏ trốn cùng anh ta!
Quả nhiên là nghé con mới sinh chẳng biết sợ cọp, người không biết gì thì sẽ không sợ.
Trẻ con bây giờ đều tự do như vậy sao?
Vẻ mặt Phó Vực cứng đờ nhìn Nam Mẫn, trong mắt đều là vẻ cầu cứu: “Sao em không có một chút phản ứng nào vậy, mau quản con bé nhà em đi”.
Con bé sắp bỏ trốn cùng tôi rồi đây này!!!
Nam Mẫn lạnh lẽo liếc nhìn Tô Âm rồi nó: “Không quản được, nếu anh không chê, mang đi đi”.
Phó Vực: “…”
ĐM chuyện gì thế này?!
Nghiêng đầu thấy Tô Âm đang nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, trong lòng Phó Vực chấn động mạnh: Đứa nhỏ ngốc này, không biết có thật sự thích anh ta hay không?
…
Mưa ngừng rơi, đám người Nam Mẫn liền rời khỏi trường đua ngựa.
Phó Vực ôm theo nỗi sợ leo lên xe của mình phóng như bay, có thể nói là chạy mất dạng.
Tô Âm hậm hực nhìn đằng sau xe: “Anh ấy cứ chạy vậy hả? Thật là, cháu sẽ không ăn anh ấy đâu mà”.
Nam Mẫn xùy nhẹ một tiếng: “Anh ta sợ bố cháu ăn”.
Đương nhiên Phó Vực sợ rồi, Tô Duệ người đứng đầu Messuri, vừa giỏi y vừa giỏi độc, là ‘cao nhân ngoại thế’ trong truyền thuyết, rất hiếm khi xuống núi, lại có danh xưng nổi tiếng ‘Hoa Đà tái thế’, nhưng đấy chỉ là trong mắt đông đảo công chúng.
Đối với cậu ấm nhà họ Phó mà nói, Tô Duệ mà anh ta nghe thấy từ nhỏ chính là nhân vật khiến người ta kiêng kỵ, thủ đoạn dùng kim châm bạc giết người vô hình, ngay cả ông cụ Phó cũng phải nhượng bộ anh ta ba phần.
Không cẩn thận ‘trêu chọc’ con gái yêu của anh ta, Phó Vực không mau trốn đi, ở đây chờ bị băm vằm trăm mảnh sao?
Nam Mẫn vốn định đến công ty, nhưng nếu Tô Duệ đã tới rồi, cô phải thay đổi lộ trình, về khu vườn Hoa Hồng một chuyến trước.
Tô Âm buồn bực cả đoạn đường, không biết là sau khi bị Phó Vực từ chối lòng tự trọng bị áp chế, hay sắp phải đối mặt với bố từ sau khi ra khỏi nhà, vì vậy hoảng hốt chột dạ, nói chung im lặng hiếm thấy, ngoan ngoãn giống như một con mèo con.
Nam Mẫn vẫn khá hiểu tâm tính bé gái, suy cho cùng năm đó mình cũng như vậy.
Tô Âm được cô nuôi lớn, gần như là ‘bản sao’ khi còn bé của cô.