Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Trên khuôn mặt anh tuấn của Tô Duệ toát lên vẻ bá đạo truyền đời của Tô môn trăm năm: “Muốn theo đuổi con gái anh, cũng phải xem anh ta có đủ tư cách không, có còn cái mạng không”.

Tuy lúc này nói ra có chút mất lòng, nhưng Nam Mẫn vẫn không thể không nhắc nhở anh ta một câu: “Ấy… anh nhầm rồi, là con gái anh vừa gặp đã yêu Phó Vực người ta, nằng nặc theo đuổi anh ta”.

“Không quan trọng”, Tô Duệ xua tay: “Được con gái anh để ý, chẳng lẽ không phải là cái phúc của anh ta à?”

Nam Mẫn thầm nhủ: Đúng là phúc, không phải họa?

Đương nhiên rồi là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh được.

Gặp được Tô Âm, cho thấy số phận của Phó Vực có kiếp nạn này, gọi là kiếp đào hoa.



Nam Mẫn và Tô Duệ cùng đến bệnh viện thăm ông cụ.

Vừa đi vào đã nhìn thấy Nam Tam Tài mặc áo bệnh nhân, tay cầm một tẩu thuốc hút rất lão luyện, một tay khác đang cầm xem thứ gì trông như một bản hợp đồng.

Y tá đang ngồi bên cạnh gọt hoa quả, thấy Nam Mẫn đi vào, vội đứng lên chào hỏi.

“Cô nghỉ đi, để tôi chăm sóc ông”.

Nam Mẫn bảo y tá đi ra, trách Nam Tam Tài một câu: “Ông nội, không phải nói mấy ngày này không cho ông hút thuốc à, sao ông lại hút rồi?”

Nam Tam Tài ngoan ngoãn đưa túi thuốc cho cháu gái: “Không nhịn được, khà khà khà”.

Ông ấy cười trừ, sau đó mau chóng chuyển ánh mắt sang Tô Duệ: “Tô Duệ phải không? Ôi ôi, mau lại đây để ông xem nào!”

“Xin thỉnh an ông nội”.

Tô Duệ hành lễ cổ xưa, hai tay chắp lại cúi người thật sâu với ông cụ.

Nam Tam Tài rất thích thú: “Mau ngồi đi, mau ngồi đi, đã bao nhiêu năm không gặp rồi…”

Hai người trò chuyện nhiệt tình, Nam Mẫn thu dọn giường chiếu, lại liếc thấy một tờ hợp đồng trên chăn, cầm lên, thì thấy là hợp đồng thương mại liên quan đến phục hồi cổ vật, bên A là tập đoàn Dụ thị, đã ký tên đóng dấu.

Bên trên tên “Dụ Lâm Hải”, đóng con dấu “Dấu Dụ Lâm Hải”, nét chữ quen thuộc đó khiến cô cứng đờ người.

Thấy Nam Mẫn cầm hợp đồng lên, Nam Tam Tài cũng phải dừng nói chuyện với Tô Duệ.

Nhìn thấy sắc mặt không hẳn là vui vẻ của Nam Mẫn, trong lòng ông cụ hơi hoảng hốt: “Mẫn à, ông…”

Ông ấy đang định giải thích, Nam Mẫn thản nhiên cười nói: “Dự án này rất hay, nếu ông muốn tham gia thì cứ tham gia. Về chuyện hợp đồng, cháu bảo pháp vụ của công ty xem qua cho ông, đừng để có sơ sót gì”.

Không ngờ cô lại dễ dàng đồng ý như vậy, Nam Tam Tài tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, sững sờ gật đầu: “Được, được”.

Khi ra khỏi bệnh viện đã là hoàng hôn.

Nghe nói Tô Duệ đến, Quyền Dạ Khiên và Bạch Lộc Dư đều gọi điện đến, muốn tiếp đãi anh ta, đặt ở nhà hàng Thực Vị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui